Sau hôm đó, tôi và Thẩm Quân Nghị vẫn đến công ty.
Cả hai đôi khi chỉ nhìn nhau hoặc qua lại công việc.
Mỗi buổi chiều, Thẩm Quân Nghị vẫn đến thăm Đào Nhã Tịnh đều đặn. Trong khi tôi nằm viện, anh chẳng bao giờ vào nửa bước.
Đến nước này rồi, tôi không còn muốn thiết tha yêu anh như ngày xưa nữa, mặc dù trái tim tôi vẫn thổn thức nhưng... Lam Tuyết Vy của ngày xưa không còn nữa.
- Thư ký Lam, pha cà phê cho tôi! Anh ra lệnh.
Tôi đến phòng cà phê, pha như thường lệ... chợt
... một ý nghĩ đen tối hiện ra trong đầu tôi.
Bỏ tầm nửa lon sữa đặc chắc ngon lắm nhỉ!
Thực hiện xong âm mưa, tôi đặt cà phê lên bàn anh như chưa có chuyện gì.
- Thẩm tổng, tôi có một cuộc kiểm tra dưới tổ A, tôi xin phép.
Nói xong, tôi chạy mất, tôi đâu có hỏng não đến mức ở đó cho anh xử tội chứ.
Thẩm Quân Nghị cầm cốc cà phê lên uống, thoáng chốc, anh ho sặc sụa do đường quá nhiều.
- Lam Tuyết Vy chết tiệt, cô dám...
2 tiếng sau, tôi trở lại, anh đã đứng ở gần cửa kính.
- Lam Tuyết Vy, cô muốn tôi chết vì tiểu đường lắm à?
Anh tiến lại gần tôi.
- Tôi nào dám...
Tôi tránh ánh mắt của anh hệt như tôi vô tội.
Anh đưa tay bóp lấy cằm tôi.
- Tại sao? Tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại giết con tôi?
- Anh có chắc đó là con anh sao?
- Nhã Tịnh không bao giờ lừa tôi! Anh nghiến răng.
- Thế anh đã bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/270628/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.