Có nên kết thúc?
Thoáng chốc, tôi ném phăng con dao đi, lấy tay quệt đi nước mắt.
- Không được, mình còn chưa gặp được ba mẹ ruột, hà cớ gì phải chết?
Ngồi suy nghĩ vu vơ được một lúc.
Cạch, Thẩm Quân Nghị bước vào.
- Lam Tuyết Vy, Nhã Linh muốn ăn canh gà do cô nấu. Cô nấu giúp tôi đi.
- Dựa vào cái gì? Tôi hỏi lại.
Anh nắm lấy cánh tay kéo tôi đứng dậy.
- Dựa vào cô là người của tôi!
Xong anh cười lên một cách tà ác.
- Hay cô muốn Lam gia mất vốn làm ăn, từ đỉnh cao sự nghiệp rơi xuống vũng lầy?
Tôi nhìn anh với ánh mắt căm hận.
Cho dù Lam gia đã đoạn tuyệt một đứa con như tôi. Nhưng dù gì họ cũng đã nuôi nấng tôi suốt một thời gian dài.
Tôi rụt tay mình ra khỏi anh, trực tiếp đến thẳng phòng bếp.
Lúc nấu xong, tôi có hơi choáng nên đã vào nhà vệ sinh, chính lúc bất cẩn đấy, Đào Nhã Tịnh đã đứng sau cửa bếp, nở nụ cười nhàn nhạt, mưa mô.
- Lam Tuyết Vy, trước sau gì người anh ấy yêu cũng là tôi. Để tôi xem, cô chịu được bao lâu.
Cô ta đi vào phòng bếp, bỏ chút gì đó vào canh gà.
Một lát sau, tôi trở lại, đem canh gà lên nhưng chẳng hề biết gì.
- Nghị! Lần trước anh uống say, có vượt giới hạn. Hôm nay em đi khám... bác sĩ bảo em có thai rồi.
Đào Nhã Tịnh vui vẻ ôm chầm lấy anh.
Thẩm Quân Nghị hơi khựng một chút, xong anh mỉm cười hạnh phúc.
- Thật sao? Anh sắp được làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sinh-dinh-menh-chung-ta-gap-go/270627/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.