Edit: rinnina
Một tháng sau, mọi người đã ra khỏi vùng trung tâm của sơn mạch Hằng Đoạn, hiện giờ đã phần rìa của sơn mạch Hằng Đoạn phía Bắc Cảnh. Điều khiến cả đoàn người có phần không thích ứng là, từ nửa tháng trước nhiệt độ liên tục giảm xuống. Chuyện này khiến bọn họ nhớ tới, vào lúc này ở Bắc Cảnh đang trong mùa đông, điều này khiến đoàn người chưa từng trải qua mùa đông thấy rất không tự nhiên. Mà cảm giác không tự nhiên này biến thành lạ lẫm khi nhìn thấy bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng tung bay.
Sơn mạch Hằng Đoạn vẫn rậm rạp như trước, nhưng lại thưa thớt hơn vùng bên Nam Cảnh rất nhiều. Mà vào lúc này, vẻ thưa thớt còn rõ ràng hơn, vì lá cây đã sớm rụng hầu như không còn, đầu cành trống rỗng khiến rừng rậm sáng sủa hơn. Sau mấy tháng không thấy mặt trời, cuối cùng đoàn người lần nữa nhìn thấy mặt trời, cho dù mặt trời này chẳng hề ấm áp.
Tiếp tục đi về phía bắc, màu xanh lá trong tầm mắt dần dần biến mất, mà thay vào đó là một mảnh màu trắng vô biên. Cả sơn mạch bị tuyết trắng bao trùm, tịch mịch mà xinh đẹp, khiến người ta không đành lòng dẫm đi lên. Tuy cùng là sơn mạch Hằng Đoạn nhưng hai cảnh Nam - Bắc lại khác nhau một trời một vực, từng bên có phong cảnh độc đáo riêng.
Nhiệt độ chợt hạ xuống khiến các tu sĩ không thể không dùng linh lực chống lạnh. Đương nhiên, cũng có tu sĩ sớm có chuẩn bị, thay quần áo có thuộc tính chống lạnh, để tránh việc linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-sam-duong-linh-chi/1517831/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.