Thông âm phù trên ngọc bội Giang Cố không ngừng lập lòe, Ô Thác bị ánh sáng kia hấp dẫn, giơ móng vuốt lên gảy ngọc bội bên hông Giang Cố.
Sau đó liền bị Giang Cố nắm cổ ném ra không chút thương tiếc.
Một viên dạ minh châu trong suốt theo động tác của Giang Cố mà rơi ra khỏi tay áo, lọc cọc lăn trên mặt đất hai vòng.
Ô Thác nghiêng đầu lại gần ngửi ngửi, "Chủ nhân, ngài lại làm Vệ Phong khóc à?"
Giang Cố hơi nhíu mày, đối với viên hạt châu này không có bất cứ ấn tượng gì, có thể là ở một lần nào đó Vệ Phong rơi từ trên kiếm xuống bị dọa khóc, không cẩn thận rơi vào trong tay áo y.
Nhớ tới tật xấu động chút là rơi nước mắt của Vệ Phong, sắc mặt Giang Cố lại lạnh thêm vài phần.
Thấy Giang Cố trầm mặc, Ô Thác cho rằng rốt cuộc lương tâm y đã trỗi dậy, vui mừng nói: "Hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi."
Lúc trước Vệ Phong nói chuyện thay đã cứu nó một mạng, Ô Thác đối với hắn rất cảm kích, tự nhiên cũng muốn tri ân báo đáp, cố ý vô tình nói tốt đối phương trước mặt Giang Cố.
Tốt xấu gì cũng có thể làm cho đứa nhỏ kia chịu khổ ít đi một chút.
Giang Cố nhìn viên dạ minh châu nhỏ trên mặt đất, dùng linh lực che chắn thông âm phù không ngừng lóe lên trên ngọc bội lại, "Hôm sau mi đi theo Vệ Phong."
Ô Thác đang dùng móng vuốt chơi với viên dạ minh châu sửng sốt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-roi-cung-tien-nhan-quet-hoa-roi/3547449/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.