Chương trước
Chương sau
Dư Yểu bị cắn đến choáng váng, rất nhanh ngay cả mắng hắn là kẻ lừa đảo cũng không làm được, đợi đến khi nàng khôi phục chút ý thức, phát hiện mình đang ở trong hồ tắm nước nóng.

Hồ tắm được làm từ đá cẩm thạch trắng, xung quanh buông rèm, trong tầm tay có bày điểm tâm và rượu, cách đó không xa các cung nhân cúi đầu đứng hầu.

Đây là thứ mà chỉ có bậc đế vương tôn quý mới có tư cách hưởng thụ, mà giờ nàng cũng đang ở trong đó.

Chính xác mà nói, nàng đang được ôm, giống như đối xử với một đứa trẻ ấu trĩ không thể tự chăm sóc bản thân.

Người đàn ông bên cạnh đang thong thả tắm rửa cho nàng, gột sạch bùn đất dính trên người, đúng là tắm rửa thật, động tác của hắn không chỉ dịu dàng mà còn vô cùng cẩn thận.

Không hề chứa đựng một chút dục vọng nào.

Dư Yểu cảm nhận được dòng nước ấm áp chảy dọc theo ngón tay thon dài của hắn lướt qua cơ thể mình, cả người nóng bừng, sắc hồng trong làn nước mờ ảo càng thêm rõ ràng.

Nàng xấu hổ vô cùng, cảm thấy không tỉnh lại còn tốt hơn.

Giãy giụa một cách tượng trưng, kết quả bị hắn dùng một bàn tay thon dài đánh nhẹ vào mông, mặt nước lập tức gợn sóng.

Dư Yểu nhìn thấy những gợn sóng lan tỏa, suýt nữa thì không thở nổi.

“Đừng lộn xộn, tiểu khả ái bẩn thỉu sẽ không ai thích đâu.” Sắc mặt Tiêu Diễm hơi trầm xuống, nhíu mày quát nàng một câu, hắn vừa nghĩ đến lúc trước ở ngoài cung nàng quỳ trong vũng nước tỏ vẻ đáng thương, miệng còn không ngừng lẩm bẩm muốn hắn thả nàng đi lập nữ hộ chiêu tế, liền cảm thấy tức giận.

Sao hắn không phát hiện ra nàng giỏi chọc tức người ta như vậy chứ, Tiêu Diễm cắn chặt má, rất khó chịu.

Tuy đã hung hăng trừng phạt nàng một lần, nhưng nhìn thấy nàng tỉnh lại vẫn có phản ứng muốn chạy trốn theo bản năng, trong mắt Tiêu Diễm lóe lên vài tia âm trầm.

Vẫn chưa đủ à.

Nghĩ một lúc, hắn nghiêng người đưa tay nắm lấy một bên cổ chân của thiếu nữ trong nước, cảm giác nhỏ nhắn khiến dục vọng kiểm soát trong người hắn nhanh chóng tăng cao.

Tiêu Diễm mặt không cảm xúc khẳng định suy nghĩ từ rất lâu trước đây của mình, nên đeo vào đây một sợi dây chuyền bằng vàng bạc châu báu, sau đó là có thể trói nàng lại rồi.

“Ta… ta cảm thấy không bẩn nữa rồi.” Cổ chân bị nắm chặt, Dư Yểu cảm thấy nguy hiểm, cũng không dám giãy giụa nữa, chỉ nói mình đã không còn bẩn, đã được tắm sạch rồi.

“Ồ, vậy sao?” Giọng điệu của Tiêu Diễm có chút lạnh nhạt, dường như tiếc nuối vì nàng biết điều.

Dư Yểu gật đầu lia lịa, nàng không muốn lại trải qua cảm giác bị cắn đến ngất xỉu, hôn đến nghẹt thở nữa, cúi đầu nhìn xuống, dường như trên mặt nước có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt khó xử của nàng.

Rõ ràng người đáng buồn không phải là nàng.

Nỗi đau xót trong lòng dần dần hồi phục, nàng lại ủ rũ không nói gì, tại sao không thể đối xử với nàng từ bi một chút chứ?

Nàng thật sự không muốn trở thành một trong số rất nhiều nữ nhân trong cung, hèn mọn đáng thương, cuối cùng biến thành một cái bóng nhợt nhạt, biết đâu c.h.ế.t ở một góc nào đó cũng không được hắn nhớ đến.

Tiêu Diễm cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho thiếu nữ lôi thôi, lại mặc cho nàng một bộ y phục bằng lụa sạch sẽ tao nhã, sau đó mới phát hiện ra nàng đang tự sa ngã, ủ rũ không nói năng gì.

Dường như khoảng thời gian ngọt ngào trước đây của hai người đã biến mất, trong đầu nàng chỉ còn lại một suy nghĩ, làm sao rời xa hắn để sống cuộc sống nhỏ bé của riêng mình.

Hắn khẽ cười một tiếng, vừa thắt xong dải lụa ở eo nàng, liền nửa ôm nửa bế nàng đi xem cung điện mà nàng sẽ sống trong tương lai.

Tiền điện là nơi Tiêu Diễm thỉnh thoảng xử lý chính sự gặp gỡ các đại thần, chỗ ở của nàng được sắp xếp ở hậu điện có quy cách tương tự tiền điện.

Giường ngủ ở chính giữa đã được thay ga giường mới, sờ vào rất mềm mại, khi nằm lên sẽ vô thức chìm đắm trong cảm giác thoải mái như đang bay trên mây.



Dư Yểu chỉ liếc mắt một cái liền không được tự nhiên mà dời tầm mắt, bởi vì bộ ga giường vừa được thay ra không lâu chính là do nàng làm bẩn, nàng còn dùng ngón tay véo mạnh mấy cái, làm cho nó nhăn nhúm.

“Trẫm đã lệnh cho người của Thượng Cung cục cất hết y phục bốn mùa và trang sức mà nàng cần đeo vào đây rồi, hừ, nàng đúng là một tiểu khả ái phiền phức.”

“Chỗ kia là một phòng thuốc nhỏ, chẳng phải nàng thích chế tạo hương liệu sao? Tất cả hương liệu trong đó đều để nàng lựa chọn.”

“Bên cạnh nữa là phòng bếp nhỏ được xây dựng riêng, những gì có trong Ngự Thiện phòng thì ở đó cũng có, nhưng mà gần hơn nên nàng có thể ăn bất cứ lúc nào nàng muốn. Bao gồm cả, những món ăn Tô Châu mà nàng thích.”

“Thấy chưa? Mảnh đất kia còn trống, nàng có thể trồng hoa trồng dược liệu, muốn chơi gì cũng tùy ý nàng.”

“Ồ, đây chính là nơi nàng sẽ ở lâu dài sau này, tốt hơn cái gì mà Lâm gia, Dư phủ gấp trăm lần, nàng nhất định vui mừng đến mức không nói nên lời rồi, trẫm đều biết.”

Tiêu Diễm ôm nàng đi một vòng, coi như không thấy thái độ trốn tránh của nàng, cuối cùng đặt nàng lên chiếc giường êm ái trong điện, hôn lên khóe mắt nàng.

Tâm trạng hắn lúc này vô cùng vui vẻ, hai bên tiền điện và hậu điện còn có tả hữu Thiên điện, tạm thời hắn không nói với Dư Yểu hai chỗ này có thể để cho trẻ nhỏ ở.

Chẳng phải nàng muốn sinh con cho hắn sao? Mỗi người một chỗ, vừa vặn.

Dư Yểu khẽ run mi mắt. Nếu như khi nàng còn chưa biết thân phận của hắn mà nghe được những lời này, có lẽ nàng đã sung sướng đến ngất đi, bởi vì bọn họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau.

Thế nhưng niềm vui chẳng tày gang, mọi thứ nàng phải đối mặt đã thay đổi chóng mặt. Hắn là bậc chí tôn của vương triều, một con cá nhỏ bé cố sức bơi từ Tô Châu đến kinh thành làm sao có thể mơ tưởng sánh đôi cùng rồng? Nàng chỉ có thể trốn trong ao nhỏ, đợi đến đêm khuya thanh vắng mới dám ảo tưởng về phong thái của chân long.

Chân long phải ở bên cạnh phượng hoàng cao quý, long phụng trình tường là điềm lành mà ai ai cũng từng nghe qua.

"Vẫn không nói lời nào, chậc chậc, tiểu khả ái vui đến ngốc rồi." Tiêu Diễm yêu chiều vuốt ve tóc nàng, hỏi nàng có muốn ăn mì cá mà nàng đã từng thử qua vào ngày lễ Thiên không.

"Ta đã từng ăn thử, đầu bếp của ngự thiện phòng cũng có chút bản lĩnh, hương vị làm ra cũng tạm được bảy phần." Giờ phút này hắn rất kiên nhẫn, giọng điệu cũng ôn hòa.

Thật hiếm thấy, những cung nhân ở Kiến Chương cung nghe được dù chỉ là một vài câu nói cũng đều dậy sóng trong lòng.

Bọn họ thề rằng, bệ hạ chưa từng đối xử với bất kỳ ai như vậy.

Vị Dư nương tử xinh đẹp này tuyệt đối là người đầu tiên!

"Sau khi ăn mì xong... có thể thả ta xuất cung không? Ta không về thì ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sẽ lo lắng." Dư Yểu vẫn luôn canh cánh trong lòng việc rời khỏi nơi này, cung điện xa lạ rộng lớn đến kỳ quái này làm sao có thể là nơi nàng sẽ ở trong tương lai?

Nàng có phủ đệ của riêng mình.

"Ngốc nghếch, đây chính là nhà của nàng, muốn gặp Lâm thái y cũng không phải chuyện khó, ta lập tức có thể tuyên hắn đến đây. Vừa hay, đỡ phải ta đích thân đến Lâm gia cầu hôn." Tiêu Diễm thoáng lộ vẻ âm trầm, khẽ cười nói.

"Cầu hôn?" Dư Yểu cảm thấy hai chữ này thật xa lạ, nàng khô khan nói thiên tử không cần cầu hôn, muốn nàng, một nữ nhi thương hộ thân phận thấp kém chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Dư Yểu mở to đôi mắt xám xịt cố gắng so sánh, những trải nghiệm ít ỏi chỉ khiến nàng nghĩ đến thiếp thất trong phòng của đường huynh.

Lúc đầu được sủng ái thì có chút oai phong, nhưng ai cũng biết một khi chính thất phu nhân được cưới vào cửa, thì sẽ trở thành món đồ chơi tùy ý nhào nặn, thậm chí còn không bằng một con người.

"Với ấn tượng ở Thanh Châu, Chử gia nương tử nhất định sẽ không thích ta, bệ hạ, người xem ta chẳng có ưu điểm gì, ở lại trong cung chắc chắn sẽ vụng về khiến người ta chán ghét, cung điện tốt đẹp như vậy để ta ở thật lãng phí." Dư Yểu nhìn về phía giường gỗ trầm hương, cảm thấy với thân phận của nàng thì chỉ nên ở một góc nhỏ dưới gầm giường.

Nàng rất mệt mỏi, lời nói ra vẫn là hy vọng có thể lay động người đàn ông này, khiến hắn rộng lòng tha cho nàng.

"Ta muốn nàng, thì có liên quan gì đến họ Chử?" Cơn giận trong lòng Tiêu Diễm lại bị nàng châm lên, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âm u đáng sợ.

Dư Yểu sợ hãi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đến lúc này rồi mà bệ hạ còn muốn giấu ta sao? Ai cũng biết, bệ hạ muốn lập Chử gia nương tử làm hoàng hậu. Hai người là biểu huynh muội thân thiết, Chử gia nương tử xuất thân thế gia vọng tộc, cử chỉ tao nhã đoan trang, là người thích hợp nhất làm hoàng hậu nương nương."



Chử Tam Lang nói lang quân là con trai ruột của cô mẫu hắn, vậy thì đó là quan hệ họ hàng m.á.u mủ rồi.

Dư Yểu lại bắt đầu cảm thấy mình ngu ngốc, nàng còn lo lắng Chử Tam Lang sẽ dùng thân phận hoàng thân quốc thích để gây khó dễ cho hắn.

"... Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ ăn thịt nàng ngay bây giờ!" Tiêu Diễm trở nên cáu kỉnh, sát khí bị kìm nén tràn ra không kiểm soát, ấn đường nhíu chặt.

Mấy ngày nay hắn đã cho người sắp xếp Kiến Chương cung xong xuôi chờ nàng dọn vào, kết quả nàng lại nói ra những lời chọc giận hắn như vậy.

Lập nữ tử nhà họ Chử làm hoàng hậu? Người phụ nữ chỉ có đôi mắt giống hệt người phụ nữ đó?

Nghĩ cái gì vậy? Cho dù hắn không g.i.ế.c nàng thì cũng sẽ không để nàng sống yên ổn, mỗi người nhà họ Chử đều đừng hòng sống thoải mái.

Nói cũng không cho nói. Dư Yểu lặng lẽ thở dài, sau khi hắn để lộ thân phận thiên tử thì càng thêm bá đạo.

"Muốn biết ta muốn lập ai làm hoàng hậu sao? Hai ngày nữa nàng sẽ biết." Tiêu Diễm nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên ném ra một câu hỏi bí ẩn.

Dư Yểu chậm chạp ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, trong lòng lại nghĩ ít nhất nàng phải ở trong cung điện này hai ngày nữa.

Còn ai sẽ tin nàng vẫn còn trong sạch?

"Bệ hạ có thể nói với bên ngoài rằng ta vào cung là để chữa bệnh đau đầu cho bệ hạ được không? Ta, thân phận hiện tại của ta là một y nữ." Dư Yểu vắt óc tìm lý do để ở lại trong cung, giọng điệu e dè cầu xin người đàn ông.

Điều bất ngờ là, Tiêu Diễm trầm ngâm một lúc rồi đồng ý.

"Được, hai ngày này nàng là tiểu y nữ." Hắn cười như không cười nhấn mạnh giọng điệu, chỉ cần nàng tạm thời ngoan ngoãn ở lại, chút yêu cầu nhỏ này cũng không có gì là không thể đáp ứng.

"Tiểu y nữ, nghe hay hơn tiểu khả ái đấy." Hắn vừa lẩm bẩm, vừa cúi xuống hôn lên má phấn nộn của nàng, như thể nghiện rồi, cảm thấy nàng vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

"Y phục mới mặc xong..."

"Tiểu y nữ phải chữa bệnh cho ta, chỉ của riêng ta."

"Nhưng, ta muốn ăn mì cá."

"Ồ, mì còn chưa làm xong."

Tiêu Diễm thỏa mãn tận hưởng sự ngọt ngào của nàng, mãi đến khi nàng lại trở nên choáng váng, hắn mới phát ra một tiếng thở dài từ sâu trong cổ họng.

Đáng lẽ phải như vậy từ lâu rồi, hắn quá nuông chiều nàng nên mới để nàng tự do ở bên ngoài, nơi hắn không nhìn thấy.

***

Dư Yểu ăn mì cá do ngự trù làm một cách lơ đãng, nàng căn bản không để tâm đến hương vị, ngược lại trong đầu không ngừng nghĩ cách làm thế nào để chân long hết hứng thú với con cá nhỏ bé này.

Nghĩ mãi không ra, nàng chán nản cắn đứt một sợi mì.

Thiên tử bên cạnh thấy vậy bật cười, không khỏi tò mò hỏi tiểu y nữ của hắn lại nghĩ đến chuyện phiền lòng gì nữa rồi?

"Không có gì... Ta là y nữ, nếu không thể xuất cung, thì ở những gian phòng nhỏ đó cũng được." Dư Yểu không muốn ngủ chung giường với hắn nữa, ban đêm không giống ban ngày.

"Ngoại trừ tẩm điện này, nàng không được đi đâu khác." Tiêu Diễm không chút lưu tình, trực tiếp cắt đứt hy vọng xa vời của nàng.

Dư Yểu cúi đầu, nàng muốn chui xuống gầm giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.