Hắn tan triều liền chạy đến, đầu đội mũ miện cao, trên người vẫn mặc trường bào màu đỏ sẫm, khí thế tôn quý không cần nói cũng biết.
Dư Yểu ngẩng đầu nhìn hắn đi đến trước mặt mình, chỉ liếc mắt một cái đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí trong lòng, hắn thực sự là Hoàng thượng nắm giữ sinh sát của vạn người, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
Cho dù hắn đang đứng trước mặt mình, gương mặt tuấn mỹ mang theo vẻ kinh ngạc sống động, nhưng trong lòng Dư Yểu, tất cả đều hoang đường như vậy, hắn cũng trở thành sự tồn tại xa lạ, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới.
Nhưng Dư Yểu lúc này thực sự rất bình tĩnh, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn trong veo, không có nước mắt cũng không có hoảng loạn.
“Bảy ngày trôi qua rồi, bệnh đau đầu của lang quân đã đỡ hơn chưa?” Giọng điệu của nàng vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, trong giọng nói còn mang theo sự quan tâm.
Bởi vì câu nói này của nàng, gương mặt căng cứng của Tiêu Diễm hơi thả lỏng, lửa giận bắt đầu giảm bớt, có thể nhìn thấy rõ ràng, cả người không còn đáng sợ như vừa rồi nữa.
“Ừm,” Hắn khẽ hừ một tiếng từ trong mũi, “Thuốc thơm do nàng làm hiệu quả rất tốt, mấy ngày nay ta cảm thấy đều ổn.”
Nói xong, hắn liền cho rằng Dư Yểu đã chấp nhận thân phận mới của hắn, thở phào nhẹ nhõm, định đưa tay ra ôm nàng.
“Lang quân đã nói với ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3711944/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.