Tiêu Diễm không ngờ tửu lượng của tiểu khả ái lại kém đến vậy, chỉ ăn vài miếng rượu nếp ủ quả đã có chút say, đi đường cũng không vững, còn làm nũng đòi hắn ôm.
Dư Yểu nào biết loại điểm tâm không hề có mùi rượu kia lại có thể khiến người ta say, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng dính rượu bao giờ.
"Lang quân, chàng muốn đưa ta đi đâu vậy?" Nàng lắc đầu, tránh đi ống tay áo che khuất khuôn mặt mình.
"Đưa nàng đi gặp một người, tiện thể xem một vở kịch hay. Tiểu khả ái, sau khi tỉnh rượu nàng phải nhớ cảm ơn ta, ngoài ta ra còn ai đối xử tốt với nàng như vậy chứ." Tiêu Diễm cúi đầu nhìn nàng, nụ cười trong mắt mang theo một tia ác ý khó tả.
Tiến độ của nàng quá chậm, vậy nên hắn đại phát thiện tâm, vươn tay giúp nàng một lần.
Đương nhiên, sự giúp đỡ của hắn không phải không có điều kiện.
"Ồ." Phản ứng của Dư Yểu trở nên chậm chạp, nàng cũng không nghĩ ra sẽ gặp ai, nhưng tiềm thức mách bảo nàng cứ đi theo lang quân là được.
Hắn chỉ trêu chọc nàng, chứ không hại nàng.
Tiêu Diễm ôm nàng đi vào một gian viện, Dư Yểu chỉ kịp nhìn thấy một khóm lan thảo, cửa phòng đã bị đóng lại.
Lúc này, nàng mới có chút ý thức nguy hiểm, khẽ gọi tên thị nữ Lục Chi, dường như vẫn còn sợ hãi vì lần trước Lục Chi đột nhiên biến mất bên cạnh nàng.
"Một người sống sờ sờ, không thể nào mất tích được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3709596/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.