Hải tặc?! Bọn họ bị hải tặc để mắt tới!
Dư Yểu trợn tròn mắt, lập tức quên hết ấn tượng về thành Thanh Châu, đó là hải tặc g.i.ế.c người không chớp mắt đấy!
Còn về việc vị hôn phu nói muốn g.i.ế.c người, nàng cảm thấy rất bình thường, không ra tay trước chẳng lẽ chờ hải tặc đến g.i.ế.c bọn họ sao?
Ngoài dự đoán, nàng không hề sợ hãi, ngược lại rất muốn biết hải tặc là khi nào để mắt tới bọn họ, vị hôn phu định đối phó với bọn chúng như thế nào.
Tuy nhiên, nàng nhìn chằm chằm nhưng không ai lên tiếng nữa, hết cách, Dư Yểu đành phải chủ động hỏi, "Lang quân, tại sao chúng ta không báo quan?"
Hải tặc ở gần thành Thanh Châu, theo lẽ thường thì quan nha thành Thanh Châu phải tiêu diệt bọn chúng, chỉ cần quan phủ ở đây không phải là kẻ bất tài háo sắc như Lưu tri phủ ở Tô Châu.
Lời nàng nói ngây thơ đến mức buồn cười, nhưng lại thành công kéo Tiêu Diễm về thực tại một chút.
Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc Lê Tùng, Lê Tùng đành phải giải thích đơn giản với Dư Yểu, bọn họ đi từ bến tàu đến đây, ngoài chiếc thuyền quan của bọn họ ra, chỉ thấy vài chiếc thuyền lớn có dấu hiệu rõ ràng, còn lại không có một chiếc thuyền nhỏ nào.
"Thành Thanh Châu giáp biển, không thể nào không có dân chúng sống bằng nghề đánh cá, không có thuyền nhỏ nào chứng tỏ hải tặc ở đây đã hoành hành từ lâu, ai ai cũng tránh xa. Nhưng chúng ta ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3709570/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.