Tối đen, không có ánh sáng, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đây là cảm giác đầu tiên của Dư Yểu sau khi lấy hết can đảm chui vào trong màn. Nàng ngây ngốc ôm gối ôm, đứng một lúc lâu, cho đến khi mắt nàng thích ứng được với bóng tối, có thể mơ hồ phân biệt mọi thứ trước mặt.
Sau lớp màn quả nhiên là giường của vị hôn phu như nàng nghĩ, nhưng Dư Yểu kinh ngạc đến mức môi hơi hé mở, nàng lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy chiếc giường nào rộng lớn như vậy.
Trong phòng không còn đốt Long Tiên Hương nữa, ngoài hơi ẩm của nước mưa, Dư Yểu khẽ ngửi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của gỗ trầm hương.
Gỗ trầm hương dày dặn tinh xảo được dùng để làm một chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn vô cùng rộng rãi, đặt ở vị trí chính giữa.
Thiếu nữ ngoài tiếng mưa rơi tí tách thì chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nàng mím môi khẽ bước về phía giường, khi nhìn thấy bóng dáng vị hôn phu đang nằm yên lặng, hai má ửng đỏ.
Lục Chi không có ở đây, người có thể ở bên cạnh để nàng bớt sợ hãi chỉ có vị hôn phu, nhưng lớp màn và bình phong ngăn cách bọn họ lại khiến nàng cảm thấy bất an sâu sắc.
Nàng sẽ không cũng không dám làm gì vị hôn phu đâu, chỉ là giường của vị hôn phu rộng lớn như vậy, nàng chỉ cần một góc nhỏ là được rồi.
Ôm chặt gối ôm, nhân lúc vị hôn phu ngủ say, Dư Yểu nhắm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/3709569/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.