Người cá trước mắt dường như hoàn toàn tin tưởng cô, Cửu Âm không biết nói gì cho phải. Khẽ giơ tay cũng không thấy anh có chút căng thẳng nào, cuối cùng đành phải dùng sức cóc lên trán anh một cái.
[Chuyện gì vậy? Sao em không dùng cái này đi.] Anh mở mắt nói.
[Anh là đồ ngốc hả?] Tuy nói những lời này rất khiếm nhã. [Ai lại có thể tin tưởng hoàn toàn một người mới quen chứ!? Hơn nữa, anh không ngại việc loài người xuất hiện trước mặt mình à? Họ thật sự sẽ bắt anh đấy!]
[Em sẽ bắt tôi sao?] Anh cười nhẹ.
Cửu Âm nghẹn họng, cứng cổ hỏi vặn: [Làm sao anh biết em sẽ không bắt anh?]
[Em sẽ không bắt.]
[Tại sao?]
[Dù em muốn bắt tôi cũng chẳng sao.] Ngả Thụy Tư ngẫm nghĩ, mỉm cười rồi nói tiếp. [Các người gọi nó là gì nhỉ? A, là nuôi dưỡng! Nếu như em muốn nuôi tôi cũng không sao cả.]
[Ai, ai ai ai ai muốn nuôi anh chứ! Anh đừng có dùng từ quái gở đó!]
[Không thì… là nuôi nhốt? Hay là độc chiếm?]
Không còn sức ăn nổi nữa, cô chỉ có thể gãi đầu một cái, phiền não nói. [Từ đâu mà anh biết những từ quái gở đó hả!?]
[Người trong tộc tôi đã từng bị loài người bắt đi.]
[Ực, em có nên hỏi rằng anh có ghét loài người hay không?]
[Đương nhiên tôi ghét loài người.] Vẻ mặt của anh lộ vẻ hiển nhiên. [Nhưng mà…]
Sau từ “nhưng mà”, kèm theo đó là một chuỗi âm thanh kỳ lạ, có vẻ như là ngôn ngữ của người cá.
[Này này, anh đang bắt nạt người ta nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ngu/134912/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.