Chương trước
Chương sau
Sáng sớm gió mát mang theo hơi mặn từ bờ biển thổi tới, hiện tại thời gian còn sớm, ánh mặt trời còn chưa đem mặt biển chiếu rọi ấm áp, có điều là Bạch Sở Niên chờ không kịp, hiệu quả của thuốc AC chỉ có hiệu lực trong vòng 24 giờ, nếu tính từ thời gian bắt đầu hiệu quả thì giờ ước chừng còn lại bốn giờ nữa, hắn muốn cùng Rimbaud đích thực ở với nhau một lát.
Bạch Sở Niên chỉ mặc một chiếc quần bơi bốn góc màu đen, hai đường cong chân dài thẳng tắp hữu lực tinh xảo, cùng dáng người cao gầy của hắn vai rộng hẹp thắt lưng càng thêm bổ sung cho nhau, từng mảng lớn dấu vân cá màu lam yêu diễm bao trùm vai phải cùng cơ ngực của hắn, đường vân lóe ra lam quang, cổ đeo một cái vòng cổ đen nhỏ trân châu, ngược lại làm cho vết sẹo dài trước ngực hắn không còn rõ ràng như trước.
Bạch Sở Niên chân trần giẫm lên cát còn chưa bị ánh mặt trời phơi nắng, trong tay cầm trang bị lặn với ống thở, Rimbaud được cõng trên lưng hắn, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ alpha, đuôi cá quấn lấy eo và một chân của hắn.
Sóng biển vọt tới dưới chân, lạnh đến nỗi Bạch Sở Niên rụt chân lại, ngồi xổm xuống lấy tay hớt nước, cọ cọ cánh tay trước: "Đệt, lạnh chết đi được."
Rimbaud buông đuôi cá ra, rơi ra khỏi lưng hắn rồi trèo lên bãi biển nơi sóng biển rút lui, thoải mái chờ đợi để được sóng vuốt ve cơ thể.
"Cậu vô dụng như vậy, nước biển sẽ không bởi vì cậu bôi lên cánh tay mà nóng lên." Rimbaud nằm sấp trên bãi cạn, chôn mình bằng cát.
"Tôi sợ chuột rút." Bạch Sở Niên tiếp tục nghịch nước: "Bằng không ở trước mặt anh mà chết đuối cũng quá mất mặt đi."
"Tôi sẽ không để cậu chết đuối." Rimbaud cười rộ lên, lông mi màu vàng nhạt cong thành một sợi chỉ, lặng lẽ vểnh đuôi lên, cuốn lấy mắt cá chân Bạch Sở Niên, nhẹ nhàng kéo một cái.
"Đệch!" Bạch Sở Niên ngửa mặt ngã xuống nước, bị nước biển bắn tung tóe khắp người, tóc ướt đẫm dán lên má.
Hắn thuận thế xoay người đè lên người Rimbaud, bới cát ướt lên chất lên ai khối trước ngực cho anh, lại cảm thấy không tròn nên lại làm lại.
Không hề có cảm giác bất hòa, con cá này có vẻ đẹp khó có thể phân biệt.
Sóng biển lại một lần nữa đánh tới, từ phía sau đánh về phía Bạch Sở Niên, cơ lưng sáng bóng ẩm ướt của hắn căng thẳng hẳn lên.
Nước biển dâng lên đem Rimbaud nằm ngửa trên cát nhấn chìm, Bạch Sở Niên cách một tầng nước trong suốt nhìn chăm chú anh, lập tức kéo Rimbaud từ trong nước vào trong ngực.
Đợi đến khi kéo lên Bạch Sở Niên mới phản ứng lại, xoa xoa mái tóc ướt sũng: "Tôi vừa rồi cư nhiên còn lo lắng anh sẽ bị sặc cơ đấy."
Rimbaud dang đôi tay ôm lấy hắn. Nhân ngư rất thích tiếp xúc thân mật trên cơ thể, đây là một biểu hiện của tình yêu, trong biển, nhiệt độ cơ thể của alpha có vẻ không đáng kể.
Bạch Sở Niên ngồi trên bờ biển mặc quần áo và đi chân vịt vào, Rimbaud nằm sấp bên cạnh đá ngầm nâng mặt quan sát hắn: "Tại sao phải ăn mặc như một con cá có hai cái đuôi? Chúng tôi không có hai cái đuôi, bây giờ cậu trông rất lạ, cậu không thể trà trộn lẫn vào được đâu, chúng tôi không ngu ngốc như vậy."
"Ai muốn trà trộn vào cơ chứ, xuống biển là phải dùng đó, anh có đuôi tôi thì không có, tôi làm sao đuổi kịp anh được."
Rimbaud lo lắng an ủi hắn: "Thực sự không cần phải bận tâm về sự khác biệt của chúng ta như thế, có tôi, không có con cá nào sẽ phân biệt đối xử với cậu."
"Tôi thật sự không phải muốn trà trộn vào đàn cá. Anh có hiểu bionic không? Trí tuệ con người." Bạch Sở Niên đeo vào chân cá và mặt nạ, chậm rãi từ bãi cát đi sâu vào, nhẹ nhàng nhảy lên, lao về phía nước biển.
Rimbaud hạ xuống đá ngầm, nhẹ nhàng bơi đến bên cạnh Bạch Sở Niên.
Ba năm trước chất lượng nước nơi này cũng chỉ coi như bình thường, bởi vì trên đảo có không ít đặc huấn sinh, lúc đầu không có ý thức bảo vệ, chỉ coi nơi này là đảo nghỉ mát bình thường, rác thải sinh hoạt chế tạo ra liền tùy tiện vứt xuống nước, sau đó Bạch Sở Niên lên đảo, vừa vặn bắt kịp một trận thủy triều đỏ, tảo ghê tởm trải đầy mặt biển, vì thế mỗi ngày hắn đều sắp xếp một nhóm học sinh dọn dẹp bờ biển bảo trì xung quanh căn cứ huấn luyện đặc biệt sạch sẽ.
Hiện tại môi trường biển xung quanh đảo Nha Trùng được xưng là ưu tú, nước biển trong vắt thấy đáy có thể trực tiếp nhìn thấy cá bơi và cỏ biển dưới đáy nước, nếu như không phải toàn bộ đảo được liên minh mua về làm cơ sở huấn luyện sử dụng, thì nơi này xác suất lớn sẽ bị thương nhân đầu cơ mua về đóng gói thành khu du lịch.
Những đốm sáng nổi trên mặt nước nổi trên cát đáy biển trắng như tuyết chiếu xuống, những con cá nhỏ đầy màu sắc bơi lội trong san hô.
Có điều là cho dù Bạch Sở Niên rất am hiểu bơi lội nhưng ở trong nước cũng không có khả năng linh hoạt hơn một con cá, Rimbaud chỉ cần nhẹ nhàng vẫy đuôi, vây mờ phiêu vũ hơi nhỏ đong đưa là có thể nhanh chóng bơi ra một đoạn cự ly lớn.
Nhân ngư bơi đến bên cạnh san hô, những con cá nhỏ ngơ ngác kia bị anh hấp dẫn, từng đàn đi theo Rimbaud, dùng miệng hôn lên thân thể anh, nhiệt tình trợ giúp Rimbaud làm sạch ký sinh trùng và da chết trên người, nhưng trên người Rimbaud vừa sạch sẽ lại bóng loáng, nhóm cá nhỏ có chút thất vọng.
Rimbaud khẽ lay động đuôi cá, bong bóng nước khuấy ra hóa thành sứa lớn nhỏ khác nhau, tản ra lam quang u linh phiêu động trong nước, ngón tay thon dài của anh chạm vào sứa, sứa liền tiêu tán, thay vào đó là màu lam của ngôi sao giống như mưa phùn hạ xuống.
Cá xung quanh bơi đến tranh giành những ngôi sao màu xanh được hóa thành sứa.
Mắt thường nhìn thấy đám cá kia nuốt phải mảnh vụn sứa có thể thấy được đã xảy ra biến hóa, màu sắc vốn đã loang lổ trên người chúng càng thêm rực rỡ tươi sáng, trong bụng một ít cá cái dần dần chứa đầy trứng.
Bạch Sở Niên kinh ngạc nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt khiến người ta kinh ngạc này, sinh vật dưới đáy biển xinh đẹp thần bí cùng nhau nhảy múa, sứa lam quang trôi nổi quanh người.
Nếu bạn mà làm phim tài liệu, thì cái này nó có thể sẽ giúp bạn giành được giải thưởng quốc tế. Nhưng có điều là hắn một chút cũng không muốn làm như vậy, đây là con cá chỉ thuộc về riêng mình hắn.

Nhưng hắn một chút cũng không chắc chắn. Chỉ riêng vùng biển xung quanh đảo Nha Trùng thì không thể tính toán được biên giới, Rimbaud có lẽ là món quà của Thượng Đế dành cho toàn bộ hành tinh xanh mà không thuộc về bất cứ ai.
Rimbaud rất nhanh lại bơi trở về, nắm tay Bạch Sở Niên, dẫn hắn đi sâu hơn một chút.
Bạch Sở Niên nháy mắt với anh.
"Cậu không chậm." Rimbaud nắm lấy hắn, quay đầu lại và nói: "Là tôi quá nhanh."
Bạch Sở Niên cần nổi lên mặt nước thay khí, dưới tình huống hắn hoàn toàn nín thở thì có thể kiên trì tối đa 5 phút. Rimbaud hướng hắn phun ra một mụn bong bóng, mụn nước bao trùm miệng hắn, Bạch Sở Niên thử hô hấp, đem toàn bộ oxy ẩn chứa trong mụn nước hít vào cùng với việc nổi lên mặt nước thay khí không có khác nhau là mấy, thậm chí có thể kiên trì lâu hơn, bởi vì Rimbaud phóng thích mụn nước là oxy đã nén qua.
"Kỳ thật những trang bị này cậu không cần phải đeo đâu. Oxy của tôi đủ để nuôi dưỡng cậu trong một thời gian dài và sẽ không để cho đôi mắt và cơ quan nội tạng của cậu bị tổn thương bởi nước." Thanh âm của Rimbaud có thể thông qua bong bóng nhỏ do anh phóng thích tiến vào lỗ tai Bạch Sở Niên, cho nên cho dù ở dưới nước thì âm lượng nói chuyện của anh sẽ vẫn giống như lúc bình thường thì Bạch Sở Niên cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
"Kỳ thật biển cả có âm thanh, bởi vì nước che tai các cậu cho nên các cậu sẽ rất khó nghe rõ." Rimbaud bơi đến lưng Bạch Sở Niên nhẹ nhàng nằm sấp xuống, đỡ bả vai hắn thay đổi lượng oxy trong cơ thể mình, anh trầm xuống một chút, đem Bạch Sở Niên đè đến bên cạnh san hô.
"Biển cả rất đẹp, cũng không tịch mịch, nó là một thế giới khác mà các cậu không biết." Rimbaud đỡ lỗ tai hắn, mụn nước thu thập thanh âm đến bên tai Bạch Sở Niên, hắn nghe được tiếng vang kỳ dị liên tiếp, cấu thành tiếng minh âm thần bí chưa từng thấy trước đây của hắn.
"Thật ra tôi cũng đã xem rất nhiều phim tài liệu về đại dương." Bạch Sở Niên khoa tay múa chân với anh.
Rimbaud sau khi nghe thấy rất hạnh phúc: "Đó chỉ là một góc của tảng băng trôi, không có con người biết biển tốt như thế nào hơn tôi đâu, cậu thích biển tôi rất hạnh phúc, sớm hay muộn tôi cũng sẽ đưa cậu đến những nơi mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy."
Rimbaud dẫn hắn bơi vào chỗ sâu hơn, đích xác, có Rimbaud ở bên người, áp lực nước biển quanh người Bạch Sở Niên vĩnh viễn duy trì ở cường độ không khác gì lắm so với trên đất liền, hơn nữa không cần thay khí.
Bỗng nhiên, Rimbaud ngừng lại trước một tảng đá ngầm hơi hoang vu, trong đá ngầm nhân tạo đặt không ít chân máy, mỗi bên trên đều dùng dây buộc vào mảnh san hô.
Nơi này là một điểm phát lại san hô không tính là lớn, phía trên đều là những mảnh san hô được bảo tồn cứu vớt, san hô loại này thập phần yếu ớt, chỉ cần thay đổi chất lượng nước một mảng lớn là đã chết rồi, hơn nữa xung quanh đảo Nha Trùng thỉnh thoảng sẽ có bão, những tiểu động vật yếu ớt xinh đẹp này sẽ tổn thất không ít, nhưng chúng cũng sẽ dưới sự chăm sóc mà sinh trưởng lại.
Rimbaud ngạc nhiên hỏi: "Ai đã làm điều này?"
Bạch Sở Niên chỉ chỉ mình. Mỗi năm thời gian hắn giảng dạy ở đảo Nha Trùng không ngắn, nhưng cũng không phải ngày nào cũng có lớp học, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, làm mấy thứ này có thể có hiệu quả xua tan thời gian nhàm chán, còn có thể rèn luyện nín thở.
Nhân ngư bơi trong nước bỗng nhiên nhào tới ôm lấy Bạch Sở Niên, ôm cổ hắn khẽ hôn lên mặt hắn.
"Chúng tôi cũng có những nơi để chia sẻ với nhân loại. Nếu ai đó trân trọng những gì tôi trân trọng, tôi thật khó mà không yêu người đó." Rimbaud hưng phấn cọ cọ má với hắn: "Randi, cậu thực rất đáng yêu. Tôi rất say mê cậu, tôi muốn 'làm yêu' với cậu."
Từ ngữ của anh luôn quá thẳng thắn, nghe có vẻ hài hước và không giống như thổ lộ, nhưng Rimbaud chỉ có thể dùng những từ ngữ quen thuộc của mình để biểu đạt cảm xúc.
Sứa màu xanh được mang ra bởi đuôi cá của Rimbaud, rồi lại bị phá vỡ trên san hô, và bụi sao rơi xuống làm cho nó tái sinh. San hô nhỏ và vỡ phát triển nhanh chóng tạo thành một mảng lớn, và các đốm trắng phục hồi như ban đầu.
Bạch Sở Niên có thể cảm giác được nội tâm sung xướng của anh phát ra, nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào tay anh, sau đó bắt lấy anh kéo vào trong ngực.
"Anh là của tôi sao?"
Hắn muốn hỏi như vậy, nhưng hắn không thể nói được bất cứ điều gì trong nước.
Rimbaud đưa hắn lên mặt nước và bị sóng đẩy trở lại bãi biển.
Bạch Sở Niên tháo kính và chân vịt ném sang một bên, ngồi trên bãi biển nghỉ ngơi, ngọn tóc nhỏ giọt, ánh mặt trời ấm áp nướng trên người, Rimbaud nằm sấp bên cát, đuôi cá vui vẻ khuấy động bãi biển.
Anh nhặt một vỏ sò rồi vội vã lên bờ, đặt nó trong miệng và cắn làm đôi, tìm một góc sắc nét để khắc chữ trên cánh tay của mình.
Bạch Sở Niên vội vàng nắm lấy cổ tay anh: "Anh làm cái gì vậy?"
"Thời gian sắp hết rồi, chuyện trọng yếu tôi phải ghi nhớ, nếu như trở lại thời kỳ nuôi dưỡng, tôi có thể sẽ quên." Rimbaud khắc xong chữ viết đặc trưng của người cá trên cánh tay, sau đó nắm lấy một nắm cát chà xát lên vết thương, để tránh chữ viết tay khép lại biến mất.
"Rimbaud!" Bạch Sở Niên không cho phép anh làm như vậy, đem hai tay mình đặt cùng một chỗ: "Anh không đau sao?"
"Đau chứ, nhưng loại chuyện này không thể quên." Rimbaud chớp mắt hỏi hắn: "Cậu có thể dạy tôi viết tên của cậu không?"
Bạch Sở Niên mím môi, dùng ngón tay viết ra ba chữ "Bạch Sở Niên" trên bãi cát ướt.
Rimbaud nghiêm túc miêu tả trên cát, anh không biết viết, nét bút cũng xiêu vẹo vẹo.

Anh học rất nhiều lần, xác định mình nhớ kỹ viết như thế nào rồi liền nắm lấy vỏ sò khắc lên cánh tay, khắc xong còn phải nắm cát lấp vào vết thương.
"Này, đau, đừng làm như vậy!" Bạch Sở Niên vội vàng bắt lấy anh, nhân ngư tựa như một tiểu bằng hữu cố chấp muốn đi sờ bóng đèn, không cho sờ nhưng vẫn sờ.
Rimbaud vẫn cố chấp khắc tên của hắn, trên cánh tay anh lưu lại hai dòng văn tự, nhưng ngoại trừ ba chữ Bạch Sở Niên ra thì Bạch Sở Niên không biết cái gì khác nữa.
"Rất trọng yếu, cho nên khắc xuống sao?" Bạch Sở Niên hỏi.
"Ừm, không ai quan trọng hơn Randi đâu."
Nguyên bản Bạch Sở Niên có rất nhiều vấn đề muốn chất vấn anh, nhưng hiện tại, kỳ thật hắn có đáp án này là đủ rồi.
"Tôi muốn rời đi một thời gian." Rimbaud ngồi cạnh hắn, giống như một người ôm đầu gối mà ôm đuôi cá của mình.
Trong lòng vẫn kháng cự đối mặt với chuyện vẫn xảy ra, Bạch Sở Niên nhẹ nhàng thở dốc, ôm Rimbaud vào trong ngực, phảng phất e ngại một sóng biển lại đây Rimbaud liền biến mất vậy.
"Chờ tôi xử lý xong chuyện của mình rồi sẽ trở về, nhất định đấy."
"Chuyện gì?" Alpha âm thanh nghẹn lại.
"Cậu đã từng nghĩ tôi làm sao mà được vớt lên chưa?" Rimbaud tựa vào lòng hắn, vểnh đuôi vểnh ra một con cua nhỏ từ trong cát, ở trong nước rửa sạch sẽ sau đó ném vào miệng nhai rồi nuốt xuống.
Bạch Sở Niên chưa từng nghĩ tới, hắn biết kỹ thuật của nhân loại đã phát triển đến mức khó có thể tưởng tượng được, có lẽ bắt sống một vị thủ lĩnh nhân ngư cũng không khó.
"Nó không đơn giản như cậu nghĩ. Đây là một tộc quần rất phức tạp, quản lý cũng không dễ dàng." Rimbaud đỡ lấy cổ tay hắn: "Hơn nữa tôi không có đối với cậu không tốt, một chút cũng không có. Cậu cho rằng tôi đang tranh chấp tính ương bướng với cậu sao, kỳ thật tôi một chút cũng không để ý cái này."
"Nếu không có cậu, tôi sẽ ở lại viện nghiên cứu, không đi ra nữa." Rimbaud nâng má lên nhàm chán khuấy nước: "Tôi sống đã quá lâu, có một số việc đã sớm chịu đủ rồi."
Tâm tư Bạch Sở Niên từ đầu đã rối loạn, kỳ thật thời gian dài như vậy trôi qua, hắn biết mình không có cách nào thật sự hận anh, nói hắn hạ tiện cũng tốt, nói bị ngược đãi cũng được, Rimbaud giống như cỏ dại mọc điên cuồng trong lòng hắn, nhổ lên còn có thể mang theo thành mảnh máu thịt. Hắn chỉ muốn biết ông trời cho hắn gặp được Rimbaud là may mắn chiếu cố hay là một âm mưu.
"Anh... Tại sao anh lại bị bắt?" Bạch Sở Niên không có chú ý tới thanh âm của mình có chút khàn khàn.
"Hiện tại nói ra làm cho tôi cảm thấy thập phần sỉ nhục." Rimbaud giơ tay lên đỡ trước ngực: "Nhân loại phát minh ra cái từ cá voi rơi, tôi cảm thấy rất thích hợp, hiện tại tôi phải trở về chế tạo một số cá rơi. Nó chỉ mất một thời gian không dài."
"Phải mất bao lâu?"
"Một tháng."
"Vậy vào lúc này tháng sau, tôi sẽ đợi anh ở đây."
"Được." Rimbaud ôm cổ hắn: "Cậu có thể ngoan ngoãn không để omega khác ôm mình không? Tôi chỉ dựa vào cậu mà cho phép họ sống."
Bạch Sở Niên nhịn không được đem anh đè trên mặt đất, khó có thể kiềm chế cúi người hôn anh: "Tôi sẽ nhớ anh."
"Tôi cũng vậy."
"Gặp phải phiền toái thì cầu xin liên minh giúp đỡ, tổ đặc công điều tra toàn bộ chờ lệnh, tôi sẽ đi giúp anh."
Rimbaud cười rộ lên: "Hy vọng sẽ không. Tôi chỉ muốn cậu đến thủ d*m cho tôi xem."
"Đệch!" Bạch Sở Niên hung hăng hôn anh mang theo đầu lưỡi nhỏ bé có gai đâm ngược mà liếm, kích thích khuấy trong miệng nhanh chóng. Cảm giác khiến Rimbaud kêu lên một cách đau đớn.
Học viên trực ngày hôm nay vẫn mang theo các công cụ để làm sạch bờ biển như bình thường, mỗi học viên đặc biệt rất thích làm công việc làm sạch bờ biển, bởi vì có thể trốn học một cách hợp lý mà không cần đào tạo, và bờ biển cũng không bẩn chút nào.
Huỳnh cầm kem ốc quế mua từ cửa hàng tiện lợi vừa đi vừa liếm cùng với cá hề xách xô và kìm gắp rác đi ngang qua đây.
Đột nhiên, hai người bọn họ dừng bước, nhìn thấy huấn luyện viên Bạch chỉ mặc một chiếc quần bơi đè lên người một omega, giữ chặt hai tay người ta cưỡng hôn, vai cạnh sắc bén cùng trước ngực có thêm một bức hoa văn cá lạnh lùng.
Cây kem ốc quế của Huynh bị rơi luôn xuống chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.