*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tài xế mắt choáng váng, thất thần phát ngốc, đã không biết mình nên làm gì.
Diệp Bạch dò cái đầu ra, nói: "Mau khởi động xe đi, bằng không tôi buông lỏng tay là lại rớt vào hố nữa đó."
Tài xế nhanh chóng đáp ứng hai tiếng, nhảy trở về trên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy.
Triệu Đằng Liêm đứng ở bên cạnh, hắn tốt xấu gì cũng là người đã gặp qua Diệp Bạch đá nát nắp cái siêu xe đâm về phía bọn họ, nên cũng có chút kiến thức. Chẳng qua dường như bởi vì thời gian đã quá lâu rồi, cho nên hiện tại Triệu Đằng Liêm nhìn vẫn là có chút tiêu hóa không nổi.
Triệu Đằng Liêm ở trong lòng yên lặng nghĩ, Nam Dịch quả nhiên tốt hơn Omega nhiều.
Xe được đẩy ra khỏi hố, lúc này mới có thể tiếp tục đi về phía trước, mọi người đều lên xe, Diệp Bạch cũng đi theo trở về vị trí chỗ ngồi của mình.
Nam nhân khoảng bốn mươi tuổi ngồi phía trước giương mắt liếc nhìn Diệp Bạch một cái, chẳng qua rất nhanh đã dời ánh mắt đi chỗ khác.
Thời điểm bọn họ đến điểm quay chụp đã sắp 11 giờ, mọi người xuống xe, một đám đều là chân mềm nhũn đi đường đánh võng, hai tiểu cô nương say xe kia đã nôn đến trắng bệch cả mặt.
Diệp Bạch đi xuống dưới cũng có chút đánh võng, tình huống của Triệu Đằng Liêm cũng không quá tốt, tuy rằng cực lực vẫn duy trì khí tràng trang bức ngày thường, chẳng qua hiệu quả thật sự cũng chẳng quá tốt.
Điểm quay chụp phi thường đơn sơ, là một địa phương thoạt nhìn giống như một cổ trấn nhỏ, thoạt nhìn có chút suy bại, dù sao thì Diệp Bạch cũng nhìn không ra ý nghĩa của việc bọn họ phải lặn lội đường xa đến loại địa phương này để làm gì.
Địa phương quay chụp so với nơi ở lại còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, Diệp Thất Chỉ cùng Vu Đồng mang theo Diệp Bạch đi về phía nơi dừng chân.
Diệp Thất Chỉ nói: "Chị cũng là lần đầu tiên tới nơi này, không nghĩ tới trấn nhỏ này còn rất hương cổ sắc xưa, hai người xem căn nhà nhỏ kia kìa, thật đáng yêu nha."
Đã nhìn quen kiến trúc cổ phong trong trò chơi Kiếm Tam, Diệp Bạch cũng coi như là nửa người cổ đại, trước kia sinh hoạt ở Đại Tàng Kiếm Sơn Trang, hoàn toàn không cảm thấy trấn nhỏ trước mắt này có chỗ nào hương cổ sắc xưa có chỗ nào đẹp cả.
Vu Đồng nói: "Chúng ta sẽ không phải là ở chỗ đó đâu chứ?"
Cô giơ ngón tay chỉ, Diệp Bạch nhìn qua theo, liền nhìn thấy một khu nhà rách nát đủ hướng. Thoạt nhìn như là muốn dựng lên một căn nhà ba tầng, nếu xây lại vài lần, còn phỏng chừng sẽ như Nông Gia Nhạc, nhưng là hiện tại......
Vu Đồng nói: "Chỗ này thật sự có thể ở lại sao, nhìn kiểu gì cũng y như là nhà ma ý."
Diệp Thất Chỉ nói: "Nga, có thể là bởi vì không có điện, cho nên đèn mới không sáng thôi. Nghe nói nơi này thiếu điện, cho nên bình thường đều dùng nến để chiếu sáng."
"Cái gì?" Vu Đồng trợn tròn mắt, nói: "Không có tín hiệu không có điện, vậy di động không phải là hoàn toàn vô dụng rồi à."
Diệp Bạch lại thấy không sao, dù sao lúc còn ở trong trò chơi, cũng không có điện, chẳng qua đặc hiệu trong trò chơi đặc biệt nhiều, cũng không cần thứ như điện làm gì.
Bọn họ một đường đi về phía nơi dừng chân, còn chưa tới cửa, Vu Đồng đã túm lấy tay áo Diệp Bạch, run run rẩy rẩy núp ở phía sau, nói: "A! Thật đáng sợ, Diệp ca anh xem chỗ đó có hai con chó lớn kìa, thật lớn, thật là đáng sợ."
Vu Đồng không nói Diệp Bạch cũng không phát hiện, trước sân cửa đơn sơ có hai con chó lớn đang nằm bò, phi thường lớn, thoạt nhìn như là Berger*, diện mạo thực hung. Vu Đồng hoảng sợ, không dám lại đi về phía trước nữa.
Berger: Một giống chó chăn cừu Đức
Diệp Thất Chỉ cũng có chút sợ hãi, nói: "Nghe nói mấy con chó này là để giữ nhà giữ vườn, chúng ta đi vào như vậy sẽ không bị cắn chứ?"
Diệp Bạch nói: "Hẳn là không thể nào đâu."
Cậu mới vừa nói xong, một con Berger lớn liền nhe răng nhếch miệng mãnh liệt kêu hai tiếng về phía Diệp Bạch, "Uông uông" đặc biệt dọa người. Vu Đồng cùng Diệp Thất Chỉ đều bị hoảng hốt thét lên một tiếng, muốn lui ra sau mà không dám lui, gắt gao bắt lấy Diệp Bạch.
Diệp Bạch: "......"
Một con chó lớn kêu lên, một con bên cạnh cũng lập tức kêu theo, hết đợt này đến đợt khác. Chẳng qua chúng nó không dám tùy tiện nhào lên cắn người, tựa hồ cũng rất kiêng kị.
Cũng may chó vừa kêu, trong viện liền có người đi ra, nhìn thấy bọn họ nói: "Là tới đóng phim à?"
Diệp Bạch gật gật đầu, người nọ liền nói: "Chó trông sân, không cần sợ, đi theo tôi."
Ba người lúc này mới vào trong viện, người nọ cầm ngọn nến, chiếu ánh sáng, nói: "Lầu ba còn có phòng trống, hai người một gian, hai cô gái các cô vừa lúc ngủ cùng một phòng, mặt khác vị tiểu ca này cũng đành phải ngủ cùng với người khác thôi."
Bởi vì địa phương nhỏ, cho nên chỗ ở cũng tương đối ít, bọn họ một lần tới nhiều người đóng phim như vậy, thật là không có chỗ để bọn họ ở đủ. Diệp Bạch có thể thông cảm, cho nên cũng rất thiện giải nhân ý* gật đầu đồng ý, nghĩ thầm cùng lắm thì ở cùng với Triệu Đằng Liêm thôi, dù sao cũng coi như là người quen.
Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người
Diệp Bạch quay đầu lại nhìn nhìn, Triệu Đằng Liêm cùng trợ lý của hắn còn đang trù trừ ở phía sau, xuống xe liền nói muốn nghỉ ngơi một chút đã rồi lại đi tiếp, lúc này vẫn không thấy bóng người đâu.
Người đón bọn họ đưa bọn họ lên trên lầu, bên trong căn nhà so với bề ngoài thì đáng sợ hơn nhiều, đơn sơ khiến người giận sôi. Cửa quả thực là chỉ dùng để bài trí, phỏng chừng lọt gió nghiêm trọng, Diệp Bạch còn nghe được tiếng gió vang "Ong ong".
Hàng hiên đen như mực, còn thực hẹp, phỏng chừng khẳng định là hai người không thể cùng đi qua nổi, không quay được người. Bọn họ lên đến tầng ba, cảm giác tầng ba so với tầng một tầng hai thì còn tối hơn. Tầng một tầng hai tốt xấu gì thì cũng đầy người, cho nên sau mỗi cánh cửa thì đều có chút ánh nến, tầng ba lại hoàn toàn tối om.
Người kia nói: "Nhóm con gái thì ở gian này, gian này là tốt nhất trên tầng ba."
Diệp Thất Chỉ và Vu Đồng cùng nhau nhìn phòng mà trầm mặc, khóc không ra nước mắt, chẳng qua vẫn ngoan ngoãn cầm hành lý đi vào.
Diệp Thất Chỉ nói: "Diệp Bạch, ngày mai trời sáng bọn chị lại đi tìm em, hiện tại tối quá đi lại không tiện, thời gian cũng đã muộn rồi, về ngủ đi."
Diệp Bạch gật đầu, cảm thấy sư tỷ và Vu Đồng khẳng định là sợ tối không dám đi ra.
Người kia lại mang theo Diệp Bạch đi vào bên trong, chỉ chỉ một cánh cửa phía trước nói: "Cậu ở trong gian kia đi, mới vừa có người vào ở, cũng là tới đóng phim, các cậu chắc cùng một đoàn phim nhỉ."
Diệp Bạch nói cảm ơn, tiếp nhận chìa khóa, đẩy cửa một chút, phát hiện không có khóa, liền đẩy ra. Trong phòng phi thường tối, đôi mắt thích ứng vài giây mới miễn cưỡng thấy được. Trong phòng không có châm nến đuốc, một người đang nằm ở trên giường, đắp chăn, nghe có động tĩnh liền trở mình nhìn ra cửa.
Diệp Bạch tâm nói lúc đi ngủ, sao lại không khóa cửa.
Cậu cẩn thận nhìn lại, người ở cùng gian với mình, còn không phải là nam nhân ngồi hàng trước trên xe sao. Nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, thoạt nhìn phi thường không dễ ở chung?
Nam nhân nhìn thoáng qua Diệp Bạch, cũng chưa lên tiếng, coi cậu như là không khí, lại trở mình, tiếp tục ngủ.
Diệp Bạch cầm ngọn nến, nửa sờ soạng đi tới, xoay người đóng cửa khóa lại, lúc này mới sờ soạng đi đến bên cạnh mép giường của mình.
Phòng thật ra cũng rất lớn, bởi vì cũng chẳng có đồ đạc gì nên càng có vẻ tương đối rộng rãi. Trong phòng chỉ có hai chiếc giường đơn cùng hai cái ghế dựa, ngay cả cái bàn cũng không có, đặc biệt đơn giản.
Nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đã chiếm lĩnh một chiếc giường, còn dư lại một chiếc giường sát cửa sổ. Cửa sổ hẳn là đóng không kín mít, luôn có gió thổi "Ong ong" vào.
Diệp Bạch đặt ba lô ở trên giường, sau đó đặt mông ngồi xuống, muốn xoa chân trước khi nghỉ ngơi một chút, liền nghe "Cạch" một tiếng, tựa hồ mới ngồi xuống cái gì.
Diệp Bạch hoảng sợ, cho rằng trên giường có thứ gì đó lung tung rối loạn, kết quả cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là một cái rương hành lý, cũng may cậu nâng mông nhanh, bằng không không chừng đã ngồi nát rồi.
Diệp Bạch sửng sốt, rương hành lý khẳng định không phải là của mình, trong phòng cũng không có người khác, vậy thì chính là của nam nhân bên cạnh. Chắc hẳn đã cho rằng một người một gian phòng, cho nên ngủ một chiếc giường lại coi một chiếc giường khác như chỗ để đồ.
Diệp Bạch nói: "Quấy rầy một chút, rương hành lý của anh, tôi để tới đầu giường anh cho anh nhé. Giường bên này tôi muốn dùng để ngủ."
Diệp Bạch nói rồi liền định duỗi tay đi dọn rương hành lý, chẳng qua nam nhân đang ngủ bên kia bỗng nhiên cử động, trong bóng tối, đột nhiên ngồi dậy còn rất dọa người.
Nam nhân nói: "Đừng có động vào, tôi ghét nhất người khác tùy tiện đụng đến đồ của tôi, không giáo dưỡng."
Diệp Bạch: "......"
Diệp Bạch có điểm trợn tròn mắt, cái này mà gọi là không giáo dưỡng? Vậy tùy tiện để rương hành lý kéo trên mặt đất lên trên giường người khác, là rất có giáo dưỡng chắc? Diệp Bạch nghe hắn nói xong câu đầu tiên, liền ở trong lòng yên lặng phân chia hắn đến hàng ngũ bệnh tâm thần.
Diệp Bạch nói: "Vậy anh tự mình lại đây lấy rương hành lý đi, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, rương hành lý của anh chiếm giường của tôi."
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không đứng dậy lấy rương hành lý đi, ngược lại lại nằm xuống, còn đắp chăn lại, nói: "Cậu đi kêu trợ lý của tôi tới lấy rương hành lý đi. Cô ta ở trong căn phòng cách vách bên tay phải."
Diệp Bạch thật là giận sôi máu, chưa từng thấy qua ai yên tâm thoải mái sai sử người khác như vậy cả. Chỉ nghe "Loảng xoảng" một tiếng, Diệp Bạch nào thèm đi quản lắm chuyện của hắn như vậy, trực tiếp túm lấy rương hành lý rồi đặt thật mạnh lên bên giường của đối phương.
Nam nhân thoạt nhìn phi thường không vui, ngồi dậy nhìn chằm chằm Diệp Bạch, nói: "Cậu tên là Diệp Bạch có phải hay không? Không có giáo dưỡng không có tố chất như vậy, quả nhiên là đồng lứa không bằng đồng lứa, Lưu đạo cư nhiên lại mời cậu tới đây làm diễn viên chính. Quả nhiên đều chỉ dựa vào tiền mà nổ danh."
Diệp Bạch mệt mỏi, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn, tự mình thu dọn đồ đạc. Cậu nghĩ ngày mai dứt khoát đổi phòng khác đi, bằng không ba tháng, cứ luôn ở với một người như vậy, chả biết sẽ có chuyện gì nữa.
Người nọ thấy Diệp Bạch không để ý tới hắn, vẫn luôn "Giáo dục" Diệp Bạch hơn phân nửa tiếng đồng hồ, nói không ngừng, tư duy khuếch tán còn rất không tồi, cũng không biết đã nói đến chuyện gì rồi.
Diệp Bạch thu dọn đồ đạc xong, liền chuẩn bị ngủ, chẳng qua đột nhiên nhớ tới, hôm nay còn chưa gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên. Cậu lấy di động ra liếc mắt nhìn một cái, không có tín hiệu, hơn nữa cũng sắp hết điện rồi, căn bản là không thể liên hệ được với Lý Sùng Duyên. Đành phải mò mẫm ra cửa, xuống dưới lầu đi hỏi người.
Người đưa Diệp Bạch đi lên đang ở lầu một, nơi này cũng chẳng có tiền sảnh gì hết. Người kia đang ngồi ở cửa lầu một, xách một cái ghế dựa nhỏ.
Diệp Bạch hỏi ở chỗ nào mới có thể gọi điện thoại, người kia đưa cậu tới một căn phòng ở lầu một, chỉ có nơi này mới có một bộ điện thoại, hơn nữa còn thu phí, giá cả không tiện nghi.
Diệp Bạch đi gọi một cuộc điện thoại, thông báo tình huống với Lý Sùng Duyên, nói: "Về sau buổi tối mỗi ngày kết thúc công việc ăn cơm chiều xong em sẽ tới đây gọi điện thoại cho anh được chứ."
Lý Sùng Duyên nói: "Được, buổi tối hôm nay anh vẫn luôn chờ điện thoại của em, đã trễ thế này mới chờ được. Vừa rồi còn tưởng là xảy ra chuyện gì, gọi di động cho em cũng không liên hệ được."
Diệp Bạch nói: "Nơi này không có tín hiệu, hơn nữa cũng không có điện. Di động của em cũng sắp hết điện rồi, về sau hoàn toàn vô dụng luôn."
Lý Sùng Duyên nói: "Điều kiện kém thế."
Diệp Bạch nói: "Đúng vậy, hơn nữa cái nam nhân ở chung với em á, có cảm giác không quá bình thường."
Lý Sùng Duyên vừa nghe vậy liền nhíu mi, Diệp Bạch cư nhiên lại ở trong một gian phòng cùng với nam nhân khác. Trước kia Diệp Bạch còn chưa từng ở chung với ai, đều là một người một phòng, nói: "Không thể một người một phòng sao?"
Diệp Bạch nói: "Nghe nói là bởi vì người quá nhiều nên thiếu phòng. Chẳng qua ngày mai em muốn đi hỏi xem có thể đổi sang phòng khác hay không, trên đường em gặp phải Triệu Đằng Liêm, ở cùng một phòng với hắn cũng tốt. Anh không biết đâu, vừa rồi nam nhân kia......"
Diệp Bạch nói một hồi, Lý Sùng Duyên bỗng nhiên nói: "Em vừa nói như vậy, anh đã có thể đoán được là ai rồi."
Diệp Bạch nói: "Ai thế?" Chẳng qua hỏi xong, lại cảm thấy mình có hỏi cũng chỉ hỏi thừa, bản thân cũng không quen biết hắn, Lý Sùng Duyên có nói cậu cũng không biết.
Nam nhân là ảnh đế nhãn hiệu lâu đời, là khách mời đoàn phim mời đến. Nghe nói thù lao đóng phim phi thường cao, hơn nữa phí rất nhiều sức lực, rất khó mới mời đến được, gọi là Tào Vĩ Đông.
Diệp Bạch đích xác không quen biết hắn, chẳng qua Tào Vĩ Đông lại có nghe nói qua về cậu, hơn nữa còn rất có thành kiến với cậu.
Diễn viên lâu năm sẽ chướng mắt người mới, cảm thấy kỹ thuật diễn của người mới đủ loại không bằng đồng lứa bọn họ, cảm thấy đồng lứa không bằng đồng lứa, nhưng mà người mới lại rất nhiều người đều có bối cảnh. Tào Vĩ Đông liền nghĩ, loại người giống như Diệp Bạch này, ỷ vào Lý lão bản có tiền ỷ vào quan hệ của cậu và Lý lão bản, liền hô mưa gọi gió ở trong vòng, vai chính lừa đảo gì cũng có thể tùy tiện chọn lựa hết.
Hơn nữa phương diện này còn có một hiểu lầm nho nhỏ.
Lúc trước đạo diễn Lưu đích xác không nhìn trúng Diệp Bạch làm vai chính, hơn nữa còn bảo thủ mời ảnh đế có chút công phu lúc trước, diễn viên kia là cùng thời với Tào Vĩ Đông, hơn nữa còn có quan hệ phi thường tốt với hắn, hai người từng hợp tác với nhau rất nhiều bộ phim.
Tào Vĩ Đông vừa nghe nói mời bạn của hắn làm vai chính, liền một ngụm đáp ứng vấn đề tiếp nhận vai phụ, chỉ là qua mấy ngày, vai chính thay đổi người, cư nhiên không phải là bạn của hắn nữa, mà là một "Người mới" tên là Diệp Bạch, sau đó lại nghe ngóng, thật là Diệp Bạch, hơn nữa thù lao đóng phim rất cao.
Tào Vĩ Đông hỏi thăm nhiều hướng, hỏi thăm được không ít tin tức vỉa hè, nói Diệp Bạch là bạn lữ của Lý Sùng Duyên, đã có con, địa vị ở Lý gia không thấp, ỷ vào tiền của Lý gia, Lý Sùng Duyên phủng cậu ta chèn ép không ít diễn viên cùng thời, vai diễn nào cậu ta nhìn trúng thì nhất định phải cướp vào tay cho bằng được.
Tào Vĩ Đông cũng không biết là bạn của hắn không có thời gian, cho nên mới tự động rời khỏi, chỉ cảm thấy là Diệp Bạch đoạt vai diễn của bạn hắn, là đạo diễn lâm thời thay đổi bạn của hắn đi. Bởi vậy, Tào Vĩ Đông liền càng thêm không thích Diệp Bạch.
Diệp Bạch gọi xong điện thoại, liền đi lên lầu, trở về mở cửa, Tào Vĩ Đông nằm ở trên giường cư nhiên vẫn còn chưa ngủ, đều đã sắp qua một giờ rồi. Diệp Bạch không phúc hậu nghĩ, chẳng lẽ vị này sợ ma? Cho nên mới sợ tới mức ngủ không được.
Nước ở loại địa phương này đặc biệt có hạn, đều là cung cấp theo thời gian, thời điểm mấy người Diệp Bạch tới đây đã không còn nước, cho nên rửa mặt trước khi ngủ là không có khả năng, chỉ có thể tạm chấp nhận trực tiếp ngả đầu ngủ thôi, cũng may buổi sáng ngày mai có thể rửa mặt, bằng không sẽ phải thối rồi.
Diệp Bạch nằm ở trên giường, bởi vì bị lung lay một ngày, cho nên rất mệt, không đến một lát liền ngủ.
Ở giường cách vách Tào Vĩ Đông cũng không biết là vì cái gì mà tinh thần đầy đủ như vậy, Diệp Bạch đang ngủ mơ mơ màng màng liền nghe người giường bên cạnh đi dậy, động tĩnh đặc biệt lớn, châm ngọn nến mở cửa đi ra ngoài, phỏng chừng là đi WC.
Chờ Tào Vĩ Đông trở về có làm đánh thức Diệp Bạch. Cứ như vậy tới tới lui lui, cả đêm Tào Vĩ Đông phỏng chừng đi WC đến ba bốn lần.
Diệp Bạch vừa sáng sớm liền tỉnh, ở hoàn cảnh mới vốn dĩ đã không dễ dàng ngủ ngon, bị ồn cả đêm lại càng ngủ không tốt, cảm thấy đặc biệt buồn ngủ không có tinh thần. Nhưng là một lát nữa đoàn phim phải tới điểm quay chụp đóng phim, lại không thể không dậy.
Tào Vĩ Đông còn chưa có rời giường, Diệp Bạch nhìn bộ dáng của hắn tựa hồ là không có ý định dậy. Tào Vĩ Đông ghét bỏ cậu rời giường động tác lớn tiếng, trong miệng quát lớn cậu một câu, sau đó liền xoay người tiếp tục ngủ.
Diệp Bạch quen rồi, chỉ coi như không nghe được. Dù sao cũng chỉ mới thấy mặt hai lần, đơn giản cũng không thèm tức giận với hắn, hôm nay nhất định phải đổi phòng khác!
Diệp Bạch ra cửa rửa mặt, một tầng chỉ có một gian phòng nước cùng phòng WC, đều là công cộng.
Bởi vì cậu dậy sớm, cho nên người ở phòng nước cùng phòng WC cũng không phải quá nhiều, chỉ có vài người xếp hàng ở phía trước. Phòng nước cùng phòng WC phi thường nhỏ, WC chỉ có hai cái, phòng nước lại có sáu vị trí.
Diệp Bạch vội vã đi WC, liền đi xếp hàng, phía trước có bốn năm người, vào cửa WC là có thể nhìn ra, chỉ có hai gian WC còn chẳng phân biệt nam nữ......
Diệp Bạch gấp gáp, phát hiện phía trước ra vào đều phi thường nhanh chóng, mọi người đi vào vội vàng, đi ra đều há miệng thở to.
Cửa WC vừa mở ra, Diệp Bạch liền nhìn thấy Triệu Đằng Liêm ra ngoài, nhanh chóng giữ chặt lấy Triệu Đằng Liêm sắp đi ra ngoài, nói: "Là anh là anh, anh cũng tới rồi."
Triệu Đằng Liêm thở ra một hơi, nói: "Tới rồi. Không phải đi cùng một chiếc xe với cậu à."
Diệp Bạch nói: "Anh ở phòng nào đấy?"
Triệu Đằng Liêm nói: "Trên lầu ba, cái phòng tận trong cùng ấy. Ngày hôm qua đến muộn quá, phòng đều đầy hết, đành phải để tôi và trợ lý ở chung một gian."
Diệp Bạch há to miệng nhìn hắn, trợ lý của hắn không phải là một tiểu cô nương sao? Ánh mắt lập tức thay đổi.
Triệu Đằng Liêm nói: "Đừng có mà nói hươu nói vượn với Nam Dịch."
Diệp Bạch nhanh chóng gật gật đầu, nói: "Tôi với anh ở cùng một gian đi, để trợ lý của anh ở chung với trợ lý của sư tỷ của tôi cũng được mà. Tuy rằng ba người, nhưng tốt xấu gì cũng đều là con gái cả, tương đối thuận tiện."
Triệu Đằng Liêm vừa nghe, đúng lúc đang phát sầu, liền đáp ứng luôn.
Diệp Bạch cao hứng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Vậy lát nữa gặp ha."
Triệu Đằng Liêm vội vội vàng vàng rời đi, trước khi đi còn nói một câu, "Chờ cậu đi xong WC, tôi cam đoan ngày hôm nay cậu sẽ chẳng muốn ăn gì cũng chẳng muốn uống nước gì luôn."
Diệp Bạch sửng sốt, tâm nói là bẩn quá sao? Làm gì đến nỗi tà môn thế chứ.
Chẳng qua sự thật chứng minh, thật đúng là quá bẩn, Diệp Bạch không có nôn ra ở bên trong đã là chuyện tốt rồi. Diệp Bạch đi xong WC ra ngoài, có một chút nhớ thương Lý Sùng Duyên. Lý lão bản nếu mà biết lúc này Diệp Bạch mới nhớ anh, phỏng chừng sẽ bị Diệp Bạch làm cho tức chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]