Chương trước
Chương sau
Diệp Bạch ra ngoài rửa mặt một phen, sau đó liền đụng phải Diệp Thất Chỉ cùng Vu Đồng, hai người vẻ mặt đủ màu, phỏng chừng là vừa bị WC dọa sợ.

Diệp Bạch nói: "Chúng ta đi ăn cơm sáng đi. Em nghe người ta nói ở trong sân."

Khóe miệng Diệp Thất Chỉ méo xệch, nói: "Không được, chị phải bình tĩnh lại đã, hiện tại ăn vào khẳng định sẽ nôn ra hết."

Vu Đồng ở một bên gật đầu phụ họa.

Cảm giác không tồi duy nhất mà Diệp Bạch cảm nhận được chính là bữa sáng, bởi vì cậu chưa từng đi qua Nông Gia Nhạc cái gì, cho nên cảm thấy tương đối mới lạ. Chẳng qua những người khác không nhất định sẽ thích, cái gì mà bánh nướng bột bắp, tiểu cô nương bàn bên cạnh bị nghẹn đến duỗi thẳng cổ.

Ăn xong cơm sáng rồi, mọi người còn phải đi rửa tay, kết quả lại được cho biết đã không còn nước......

Cho nên chỉ có thể lau lau một chút, liền cứ như vậy mà đi điểm quay chụp chuẩn bị bắt đầu đóng phim.

Đái Khải cũng ở đoàn phim, chẳng qua Lưu đạo phụ trách mang theo tổ chủ yếu, Đái Khải phụ trách tổ hai, quay một vài màn ảnh nhỏ không cần vai chính, hoặc là chỉ cần dùng thế thân là đủ.

Lần đóng phim này mời tới không ít diễn viên lâu năm, thật lâu trước kia đã từng hợp tác với đạo diễn, sau khi tới đây không thể thiếu hàn huyên một trận. Chờ khi thời gian gần tới, Tào Vĩ Đông mới mang theo trợ lý của hắn xuất hiện.

Diệp Bạch ở bên cạnh nhìn, lúc này mới phát hiện, tên Tào Vĩ Đông này phỏng chừng thật sự là nhân vật tương đối nổi danh, hắn vừa lại đây đạo diễn liền đặc biệt cao hứng.

Tào Vĩ Đông nói với đạo diễn: "Lần này lão Tiền không tới, thật sự là quá đáng tiếc, đã lâu chưa diễn cảnh võ rồi, tôi còn muốn luận bàn với anh ta một chút mà, hiện tại xem ra là không được."

Lưu đạo nói: "Tiền lão sư bận quá, tôi cũng cảm thấy thực đáng tiếc."

Lưu đạo nói là tình hình thực tế, chẳng qua Tào Vĩ Đông đương nhiên không tin, trong lòng đã nhận định bạn của mình là bị lâm thời thay đi, Lưu đạo nói mấy lời này Tào Vĩ Đông liền cảm thấy đang có lệ với hắn.

Tào Vĩ Đông cũng không nói chuyện nữa, trợ lý xách cái ghế dựa gấp theo hắn, còn đi mượn người quản lý chỗ nghỉ ngơi một cái chổi, tìm một chỗ vắng vẻ, quét nửa ngày, sau đó mới đem ghế dựa gấp qua mở đặt ở nơi đó, để Tào Vĩ Đông lại đây ngồi xuống.

Diệp Bạch ở một bên nhìn mà có chút choáng váng mắt, tâm nói thói khiết phích của người này khẳng định còn nghiêm trọng hơn Lý Sùng Duyên nhiều, Lý Sùng Duyên còn chưa có làm ra vẻ như vậy đâu......

Không chỉ Diệp Bạch há hốc mồm, mấy diễn viên mới không biết Tào Vĩ Đông cũng nhìn đến choáng váng mắt, đánh giá Tào Vĩ Đông không phải là tiền bối dễ hợp tác, gặp hắn liền tránh đi.

Một bộ phim võ hiệp phong cách hoài cựu, yêu cầu căn cơ công phu của diễn viên phải tương đối tốt, diễn viên chính là Diệp Bạch, cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng. Đạo diễn võ thuật là đại ca trong vòng, là nhân vật phi thường lợi hại lại có tư bản, đoàn phim phải tiêu khối tiền để mời đến. Đạo diễn võ thuật cũng chưa từng nghe qua tên tuổi Diệp Bạch, mới đầu không quá xem trọng, nhưng trải qua một cảnh phim, biểu hiện của Diệp Bạch phi thường tốt, quan trọng nhất là phi thường nghe lời, bảo diễn như thế nào liền diễn như thế đó, miễn cho phí mất một đống miệng lưỡi. Đạo diễn võ thuật liền lau mắt mà nhìn với cậu, cảm thấy cậu là một nhân tài.

Tào Vĩ Đông ngồi ở bên cạnh, hôm nay suất diễn của hắn không nhiều lắm, kỳ thật cũng có thể buổi chiều lại qua đây, chẳng qua cả một buổi sáng hắn đều ngồi ở bên cạnh. Tào Vĩ Đông trong tay cầm kịch bản, nhưng lại không nhìn, chỉ cuộn kịch bản thành dạng ống, tay phải nắm lấy không ngừng đánh vào lòng bàn tay trái.

Đạo diễn võ thuật nói với Diệp Bạch: "Cảnh diễn tiếp theo có một động tác tương đối phức tạp, cậu nhìn cho kỹ, có vấn đề thì hỏi."

Diệp Bạch gật đầu, đạo diễn võ thuật bảo người chỉ đạo cho cậu một lần, Diệp Bạch cảm thấy tuy rằng động tác không hợp lý, nhưng cậu khẳng định vẫn có thể làm được, loại chiêu thức này dù trăm ngàn chỗ hở, chẳng qua chỉ là đóng phim mà thôi, đôi khi chỉ cần mỗi đẹp có thể hù người là được rồi.

Đạo diễn võ thuật nói: "Thấy rõ ràng? Hiểu chưa?"

Diệp Bạch liền gật gật đầu.

Tào Vĩ Đông bỗng nhiên cầm ống giấy của hắn đứng lên, nói: "Động tác này không nên thiết kế như vậy, phi thường không hợp lý, giai đoạn hiện tại đang quay võ công của vai chính còn chưa tốt, sao có thể biểu hiện lợi hại như vậy được chứ? Phải nên để cậu ta biểu hiện ra trúc trắc cùng vụng về mới đúng."

Tào Vĩ Đông vừa nói nói, vừa cầm ống giấy chỉ tới chỉ đi nơi nơi, Diệp Bạch còn chưa tỏ vẻ gì, đạo diễn võ thuật đã lập tức đen mặt. Đạo diễn võ thuật tốt xấu gì thì cũng có tư lịch già nhất, hắn nói bản thân là đệ nhị thì không ai dám nói là đệ nhất, khối cảnh võ ở trong đoàn phim này tự nhiên là do hắn định đoạt, kết quả lúc này lại giết ra một kẻ muốn giảng bài với hắn, đạo diễn võ thuật đương nhiên không cao hứng.

Bên kia đạo diễn cũng khó xử, bất kể Tào Vĩ Đông nói có lý hay không thì cũng không thể nghe theo hắn, một diễn viên không phải đạo diễn cũng không phải là chỉ đạo võ thuật, lại nhảy ra chỉ điểm giang sơn, Lưu đạo mà nói cái gì thì cũng đều không tốt.

Lưu đạo dứt khoát coi như bản thân lâm thời bị mù với điếc, coi như không nhìn thấy không nghe được lời Tào Vĩ Đông, nói: "A, chuẩn bị xong rồi thì có thể bắt đầu."

Diệp Bạch không hiểu mấy cái cong cong vòng vòng trong đó, thấy mọi người không ai để ý Tào Vĩ Đông, liền có một phần ưu thương nhàn nhạt.

Tào Vĩ Đông thoạt nhìn rất không cao hứng, tức giận đến mặt có chút đen, nhưng cũng không nói cái gì nữa, an vị trở về trên ghế.

Chẳng qua như vậy vẫn chưa tính là xong, Diệp Bạch quay xong một cảnh, tiếp tục quay cảnh thứ hai, mới vừa làm xong một động tác vung kiếm hoa, đã nghe bên kia đột nhiên kêu ngừng. Cậu đã nghe được tiếng ngừng, vậy khẳng định sẽ không lại tiếp tục diễn nữa, quay đầu đi nhìn.

Diệp Bạch có chút buồn bực, vì cái gì mặt Lưu đạo cùng đạo diễn võ thuật lại đen như vậy chớ, người phụ trách bên cạnh cũng vẻ mặt như táo bón vậy.

Tào Vĩ Đông bước lại đây, nói: "Trước khi vung kiếm hoa, hẳn là phải thêm một động tác này vào. Cậu xem kịch bản đi, hiện tại phải thể hiện chính là vai chính......"

Diệp Bạch có điểm trợn tròn mắt, đầu óc chuyển vòng, tâm nói vừa rồi kêu dừng sẽ không phải là Tào Vĩ Đông đâu đấy chứ? Cậu đang quay nên không thể chuyển đầu qua lại nhìn loạn được, cho nên cũng không nhìn thấy có phải là đạo diễn kêu dừng hay không.

Sự thật chứng minh, thật là Tào Vĩ Đông kêu dừng. Đạo diễn võ thuật cũng sắp bão nổi rồi, phi thường tức giận. Tào Vĩ Đông có là nhãn hiệu lâu đời thì cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, loại chuyện chỉ đạo cùng lên kế hoạch chiêu thức này đều là do đạo diễn võ thuật dẫn dắt các thành viên trong nhóm của hắn làm. Hành vi của Tào Vĩ Đông không chỉ là đang hung hăng vả mặt đạo diễn võ thuật, còn thuận tiện đánh mặt Lưu đạo nữa.

Đạo diễn võ thuật là người tính tình nóng nảy, một lần coi như thôi nhưng còn có lần thứ hai thì càng làm trầm trọng thêm, ném phịch kịch bản xuống đất liền định xoay người đi. Lưu đạo tuy rằng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn muốn tiếp tục đóng phim, nhanh chóng đuổi theo người, khuyên can mãi.

Lưu đạo lôi kéo đạo diễn võ thuật, nói: "Ngài đừng nóng giận mà, trước kia tôi có từng hợp tác cùng Tào Vĩ Đông, kỳ thật kỹ thuật diễn vẫn phi thường tốt, cũng phi thường tập trung, chỉ là có chút bệnh lông vặt, thích giảng diễn cho người ta, còn thích chỉ điểm người ta nữa."

Đạo diễn võ thuật nói: "Rốt cuộc hắn là diễn viên hay là đạo diễn? Hắn muốn làm đạo diễn võ thuật, tôi liền mang theo các anh em của tôi rời khỏi đoàn phim."

"Ngài đừng có nói như vậy." Lưu đạo nhanh chóng nói: "Trước kia lúc tôi hợp tác với Tào Vĩ Đông, hắn vẫn là người mới đó, lúc trước tuy thích chỉ điểm người khác, nhưng vẫn không quá đáng như hiện tại. Như vậy đi, dù sao thì buổi sáng cũng không có suất diễn của Tào Vĩ Đông, tôi cho người mời hắn đi, ngài thấy thế nào? Không cho hắn ở bên cạnh nhìn, liền không có việc gì nữa."

Bên này khuyên can mãi, rốt cuộc mới khuyên trở về được, Diệp Bạch vểnh tai bát quái nghe, cảm thấy đạo diễn cũng thật là không dễ dàng gì, yên lặng châm nến cho hắn.

Lưu đạo cho người mời Tào Vĩ Đông đi, Tào Vĩ Đông còn không muốn, cuối cùng cũng không có biện pháp đành phải rời đi.

Cứ vậy một buổi sáng đến giữa trưa vẫn luôn tiếp tục thuận lợi. Diệp Bạch nghe lời lại nỗ lực, mặc dù có chút không đủ kinh nghiệm, chẳng qua lần đầu tiên bị ng, lần thứ hai tuyệt đối sẽ có đột phá. Nhóm đạo diễn thích nhất loại diễn viên thế này, hôm nay có Tào Vĩ Đông làm phụ trợ, càng cảm thấy Diệp Bạch là diễn viên tốt có thể tiếp tục hợp tác.

Thời điểm nghỉ ngơi giữa buổi, Vu Đồng đưa nước tới cho Diệp Bạch, Diệp Bạch vừa định tiếp nhận uống, cảm thấy cổ họng có điểm khô khốc, nhưng lại tưởng tượng đến WC tựa như cơn ác mộng, liền không muốn uống nữa.

"Diệp Bạch, động tác màn ảnh tiếp theo đã hiểu chưa?" Đạo diễn võ thuật lại đây hỏi cậu.

Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Đều nhớ kỹ."

Đạo diễn võ thuật nói: "Ai cũng giống cậu thì tôi đỡ lo hơn rồi. Tôi thấy cậu rất có thiên phú đó, nền móng võ công lại tốt, có ý định phát triển theo hướng siêu sao công phu không? Tôi giới thiệu cho cậu hai bộ diễn."

Diệp Bạch quả thật rất thích phim võ thuật, nhưng việc tiếp diễn bình thường đều là do Diệp Thất Chỉ làm, cậu cũng không hiểu nên nhận cái nào không nên nhận cái gì, thiếu chút nữa liền nói phải hỏi sư tỷ một chút. Cũng may Diệp Thất Chỉ ở ngay bên cạnh, vừa nghe vậy đôi mắt liền sáng lên, đây quả thực chính là một cơ hội tốt mà.

Đạo diễn võ thuật là nhân vật phi thường lợi hại trong giới, tuy rằng Lý Sùng Duyên có thể sử dụng tiền để phủng Diệp Bạch, nhưng nếu không gặp được tiền bối tốt dẫn đường, muốn nổi danh vẫn sẽ phải phí thời gian rất lâu, hiện tại xuất hiện một Bá Nhạc*, đương nhiên là một chuyện rất tốt.

*Bá Nhạc: là một bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể tìm kiếm Thiên lý mã - loài ngựa tốt nhất chỉ thông qua ngoại hình và vóc dáng, câu chuyện cụ thể mọi người có thể tìm trên gg, ở đây ngụ ý là một người rất tài giỏi như Bá Nhạc

Diệp Thất Chỉ chọc chọc Diệp Bạch, Diệp Bạch hiểu ý, liền đáp ứng.

Đạo diễn võ thuật vẫn luôn đóng phim điện ảnh, giới thiệu cho Diệp Bạch cũng là nhân vật điện ảnh. Ở trong vòng, điện ảnh quả thật cao hơn một cấp bậc so với phim truyền hình, trước kia Diệp Bạch vẫn luôn quay phim truyền hình, nếu muốn phát triển lên trên, đích xác cần phải tiếp nhân vật điện ảnh.

Diệp Thất Chỉ cao hứng cực kỳ, nói: "Xem ra lần này là gặp được quý nhân rồi."

Giữa trưa mọi người ăn một vài món đơn giản, vẫn cứ dùng bữa trong viện, bày mấy cái bàn gỗ tròn, mười mấy người ngồi quanh một cái bàn tròn ăn cơm, cho nên một bàn tương đối đông, hơn nữa trên bàn cũng có kha khá đồ ăn, chẳng qua địa phương tương đối nghèo, cho nên không có thịt gì.

Diệp Bạch ngồi dựa gần vào Triệu Đằng Liêm, lợi dụng vài phút trước khi ăn cơm giữa trưa, bọn họ đã đổi xong phòng. Tiểu trợ lý của Triệu Đằng Liêm đi cùng Diệp Thất Chỉ Vu Đồng cùng nhau ở chung, vốn dĩ Diệp Bạch còn cảm thấy ba người các cô khả năng sẽ không quá nguyện ý, không ngờ ba cô gái lại một ngụm đáp ứng luôn.

Trợ lý của Triệu Đằng Liêm có biết hắn đang kết giao với Lý Nam Dịch, đừng nhìn ngày thường Lý Nam Dịch ngoan ngoan ngoãn ngoãn, chẳng quá đó đều là ở trước mặt Triệu Đằng Liêm mà thôi, tiểu trợ lý thì lại đau đầu rõ điên, cô biết rõ Lý Nam Dịch từ đầu tới đuôi chính là một tên ác ma, vốn dĩ cô ở chung một phòng với Triệu Đằng Liêm đã là không được tự nhiên rồi, nếu như để Lý Nam Dịch biết được, khẳng định lại càng xui xẻo hơn.

Mà Diệp Thất Chỉ cùng Vu Đồng thì buổi tối lại sợ hãi, chỗ này buổi tối không có đèn điện, gió cũng rất lớn, khe cửa sổ chỗ nào cũng lọt gió, ong ong như là trẻ con khóc, hai người cả đêm đều không hề ngủ ngon, cảm thấy đặc biệt khủng bố, hơn nữa phòng ở không có đồ đạc gì nên thực trống trải, lại càng cảm thấy thiếu hơi người. Vừa lúc tiểu trợ lý của Triệu Đằng Liêm tới đây ở chung, các cô liền ghép hai cái giường đơn thành một cái giường lớn, ba người nằm chung một cái giường sẽ có chút cảm giác an toàn hơn.

Chờ đổi xong rồi, Diệp Bạch thu dọn hành lý chuyển sang chỗ của Triệu Đằng Liêm. Bỗng nhiên Triệu Đằng Liêm cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, bản thân rõ ràng là một Alpha, ở cùng một chỗ với một Omega đã đính hôn như vậy......

Thật là cực không xong.

Triệu Đằng Liêm ngậm một cây thuốc lá, nói: "Cậu là Omega, ở cùng một chỗ với tôi như vậy, cũng không tốt lắm đâu."

"Sao lại không tốt lắm." Diệp Bạch móc đồ trong rương hành lý ra ngoài, dù sao thì có đánh chết cũng đừng hòng cậu trở về phòng của Tào Vĩ Đông.

Triệu Đằng Liêm nói: "Cậu không sợ tôi làm gì với cậu sao?"

Diệp Bạch rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chẳng qua ánh mắt lại quét một vòng trên người hắn, sau đó lại cúi đầu rơi xuống nhìn phía dưới của hắn, nói: "Không cần lo lắng."

Triệu Đằng Liêm tức khắc nheo mắt nhảy dựng, cảm thấy vừa rồi đáng ra hắn méo nên nói chuyện làm gì. Ánh mắt kia của Diệp Bạch cứ như là đang nói hắn không được vậy......

Kỳ thật Diệp Bạch chỉ là cảm thấy giá trị vũ lực của Triệu Đằng Liêm yếu như vậy, có cái gì mà phải lo lắng chứ. Nhưng mà Triệu Đằng Liêm lại hiểu lầm, tức giận đến cái mũi cũng muốn nổ tung.

Giữa trưa cùng nhau xuống lầu ăn cơm, thực không khéo, bàn của mấy người Diệp Bạch lại có Tào Vĩ Đông ngồi. Tào Vĩ Đông cùng trợ lý của hắn an vị ở vị trí cách bọn họ hai người, lúc ăn cơm đặc biệt xoi mói, nháo thành người một bàn đều ăn không vô nữa.

Tào Vĩ Đông mới vừa ăn hai miếng, liền nói: "Sư phó anh lại đây một chút." Đưa phần cơm qua.

Tào Vĩ Đông nói: "Anh xem thịt gà này, ở giữa còn có tơ máu, ăn mà bị cúm gà thì biết làm sao bây giờ? Đưa xuống xào lại một chút nữa đi, xào chín rồi hẵng đưa lại đây."

Nam nhân bị gọi lại nghiêng người đánh giá hắn một chút, cảm thấy hắn thật lắm chuyện, chỗ bọn họ đều là ăn cơm như vậy hết. Chẳng qua vẫn là đáp ứng, bưng một đĩa gà hầm nấm rời đi, nấu lại một hồi rồi mới đưa trở về.

Diệp Bạch yên lặng ăn cơm, vừa nhấc đầu, phát hiện Tào Vĩ Đông lại bưng thức ăn kêu sư phó lại, không khỏi vảnh tai đi nghe.

Tào Vĩ Đông nói: "Anh xem thịt heo này nè, đặc biệt không mới mẻ, thế này thì ăn kiểu gì đây? Có cái nào tươi mới hơn không, đổi cho bàn của chúng tôi đi."

Nam nhân bị hắn làm cho tức cười, nói: "Chỗ chúng tôi không có đồ mới mẻ, đều là giết xong mới hầm, nếu anh muốn ăn đồ tươi mới hơn, vậy đi chuồng heo ôm gặm đi."

Quả thực là chẳng thể hiểu nổi cọng dây thần kinh nào của Tào Vĩ Đông có vấn đề, cứ như hoàn toàn không nghe ra người khác đang nói móc hắn vậy, còn tiếp tục quy mao, không nói thịt heo không mới mẻ, thì chính là nói thịt heo hầm miến có tóc, cho người đổi mới. Nam nhân dứt khoát bưng đồ ăn đi xuống, chỉ là...... không lại bưng lên nữa.

Trên bàn ít đi một món ăn, vốn dĩ hơn mười người đã không có cách nào ăn no được, hiện tại lại càng không đủ, sắc mặt mọi người đều thực cứng đờ, chỉ có thể yên lặng không nói lời nào cúi đầu ăn.

Tào Vĩ Đông còn chưa có nháo xong, tiếp tục lôi kéo người ta muốn đổi đồ ăn, nói: "Rau trong đĩa rau củ trộn này toàn là bùn, anh đưa xuống đổi cái mới đi."

Lại đưa xuống một món......

Diệp Bạch chỉ cảm thấy cơm này không thể nào ăn nổi nữa, Triệu Đằng Liêm bên cạnh cậu vừa muốn duỗi chiếc đũa gắp đồ ăn, lại bị đưa đi, vẫn còn duy trì động tác duỗi chiếc đũa, mặt đã hoàn toàn đen.

Diệp Bạch đồng tình liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Vừa rồi tôi có cầm thêm một cái màn thầu, anh có muốn ăn không."

Triệu Đằng Liêm khóe miệng co rút, nói: "Đã no rồi." Là tức no.

Cũng may Diệp Bạch đủ cơ linh, nhìn thấy Tào Vĩ Đông phát điên dùng cả sinh mạng mà quy mao, lập tức gắp lung ta lung tung vào trong chén lớn của mình thêm không ít đồ ăn, còn đặc biệt nhanh lẹ đoạt ba cái màn thầu nắm chặt ở trong tay. Bên cạnh Diệp Thất Chỉ và Vu Đồng đồng thời che mặt, cảm thấy cậu như vậy thật quá mất mặt.

Chẳng qua ai đói bụng người đó biết, buổi chiều Tào Vĩ Đông không có bao nhiêu suất diễn, nhưng Diệp Bạch lại có rất nhiều công việc phải làm yêu cầu thể lực.

Cơm trưa kết thúc, phỏng chừng cũng chỉ có mỗi Diệp Bạch ăn no, một bàn này những người khác đều là sắc mặt khác nhau mà rời đi. Không biết bọn họ có lưu lại bóng ma tâm lý đối với ăn cơm không nữa.

Buổi chiều đi về phía điểm quay chụp, Vu Đồng nói: "Em cảm thấy buổi chiều khẳng định sẽ lại là một hồi kiếp nạn nữa."

Diệp Bạch nói: "Đừng nói khoa trương như vậy."

Vu Đồng nói: "Không phải sao? Giữa trưa ăn cơm cũng đã khó chịu như vậy rồi, buổi chiều đóng phim không biết Tào lão sư sẽ lại muốn gây sóng gió gì nữa đâu."

Diệp Thất Chỉ sâu sắc bày tỏ đồng ý, vỗ bả vai Diệp Bạch nói: "Em cần phải nhẫn nại đó, đừng kích động một cái mà đánh người thành tàn phế nha."

Diệp Bạch nói: "Làm sao có thể thế được, em chính là người rất có giáo dưỡng."

Buổi chiều đóng phim, hai trận trước không có chuyện của Tào Vĩ Đông, bởi vì đạo diễn đã phân phó qua, thời điểm Tào Vĩ Đông không diễn thì để cho hắn nghỉ ngơi ở chỗ dừng chân, chờ đến giờ sẽ lại cho người đi mời hắn, cho nên hai trận trước Tào Vĩ Đông không có đến.

Chờ trận thứ hai sắp quay xong rồi, Lưu đạo mới gọi người đi mời Tào Vĩ Đông lại đây. Người phụ trách nhỏ cũng rất sợ Tào Vĩ Đông, chỉ sợ hắn quy mao, nhưng đã bị điểm danh nên chỉ đành phải chạy chậm đi mời người tới đây.

Lưu đạo đã tính xong thời gian cả rồi, không chừng Tào Vĩ Đông sẽ lại muốn quy mao cọ xát một hồi, cho nên thời gian gọi cũng rất sớm, chẳng qua hắn vẫn chưa tính đúng lắm, chờ quay cảnh xong rồi, mọi người lại nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, người vẫn chưa thấy đến.

Diệp Bạch ngồi nghỉ ngơi, cảm giác mình đã nghỉ ngơi đến mức không muốn đứng lên nữa, muốn ngủ rồi, hỏi: "Sao vẫn còn chưa tới thế?"

Diệp Thất Chỉ nói: "Không biết, còn chưa nhìn thấy bóng người."

Vu Đồng nói: "Em xem đạo diễn cũng sắp nổi bão rồi đó."

Cuối cùng vẫn là người phụ trách nhỏ tự mình trở lại, chạy đến mồ hôi đầy đầu. Lưu đạo nhìn lên, liền hỏi: "Tào Vĩ Đông đâu? Sao cậu lại đi cả nửa ngày thế."

Người phụ trách nhỏ nói: "Tìm không thấy Tào lão sư á, tôi vòng mấy lượt lận. Tôi hỏi thăm, người ở chỗ dừng chân nói Tào lão sư ăn đồ hỏng bụng, không muốn vào WC, liền đi ra ngoài tìm chỗ."

Diệp Bạch: "......" Cậu nghe mà một trận câm nín.

Lưu đạo nói: "Tiêu chảy, còn đang đi? Vậy cũng quá lâu rồi đó."

Người phụ trách nhỏ trả lời: "Tôi đi tìm một vòng, vẫn cứ không có tìm được người. Tôi đến phòng trợ lý của hắn hỏi, trợ lý của hắn cũng không thấy đâu."

Lưu đạo: "......"

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, lại đợi mười phút, vẫn cứ không chờ được người, cuối cùng cũng không có biện pháp nào, đành lâm thời thay đổi màn ảnh, Diệp Bạch lại đi thay đổi quần áo.

Diệp Bạch đổi xong trang phục, ra ngoài cầm đạo cụ, liền nhìn thấy một đống người vây quanh ở bên kia, thoạt nhìn có chút loạn, không biết là đang làm gì. Cậu định nhãn nhìn lên, người đang nói chuyện với Lưu đạo còn không phải là trợ lý của Tào Vĩ Đông đấy sao?

Trợ lý của Tào Vĩ Đông sắc mặt đỏ bừng, một bên khóc một bên gào mặt đỏ tía tai, chỉ thẳng vào mũi đạo diễn võ thuật, cũng không biết là đang nói cái gì. Diệp Bạch nhìn lên, tức khắc đổ mồ hôi thay cô ta.

Chẳng qua Diệp Bạch nhọc lòng thay gười khác, lại đã hoàn toàn quên béng đi chính mình. Cậu mới vừa đi lại đây, trợ lý của Tào Vĩ Đông liền nhìn thấy cậu, lập tức vọt về phía cậu.

Hơn nữa còn kêu, "Khẳng định là cậu, hợp mưu với hắn, các người thấy Tào lão sư không vừa mắt, cho nên mới cho người đánh ngài ấy, cái mũi của Tào lão sư đều bị đánh gãy luôn rồi."

Diệp Bạch trợn tròn mắt, hoàn toàn không rõ ràng tình huống này là sao. Tào Vĩ Đông không tới, thì ra không phải là do bị tiêu chảy kéo lâu, mà là lúc đi ra ngoài WC bị người đánh à. Trợ lý của Tào Vĩ Đông một mực chắc chắn, tuy rằng không thấy được người đánh Tào Vĩ Đông là ai, nhưng khẳng định là do Diệp Bạch hợp mưu với đạo diễn võ thuật, bởi vì bọn họ ghen ghét Tào Vĩ Đông nhìn Tào Vĩ Đông không vừa mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.