Kiều Tứ Phúc vô tình ngoái lại nhìn. Ý định ban đầu là xem có truy binh đuổi theo hay không, nhưng kết quả lại đúng như dự đoán.
Một tia ánh trăng xuyên qua kẽ lá rừng, chiếu thẳng xuống thân kiếm khách đang cầm kiếm.
Hàn quang lóe lên.
“Chạy!” Hắn vô thức hét lớn, nắm tay Kiều Gia Hân kéo đi trốn bán sống bán chết.
Nhưng kiếm của kiếm khách nhanh hơn phản ứng của hắn. Tiếng hừ lạnh vang lên cùng với tiếng gió xé của lưỡi kiếm. Chỉ trong nháy mắt, kiếm khách đã vượt qua khoảng cách sáu bước, như một con diều hâu bổ nhào xuống, mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ họng Kiều Tứ Phúc.
Dù vậy, vẫn chậm một chút. Kiều Tứ Phúc vội né thân mình, cổ tránh được lưỡi kiếm, nhưng vai trái lại trúng đòn. Máu tươi bắn ra — một kiếm trông nhẹ nhàng lại đủ sức phế bỏ một cánh tay của hắn.
Kiếm khách đã áp sát hai người trong vòng ba bước. Thanh kiếm như một con rắn trườn lên, tiếp tục nhắm vào cổ họng hắn.
Kiều Tứ Phúc đã kiệt sức, không thể phát lực tránh né.
Kiều Gia Hân biết đây là thời khắc sinh tử, liều mạng lao thẳng vào ngực kiếm khách, hòng đẩy lệch nhát kiếm.
Kiếm khách không ngờ cô thiếu nữ lại có gan như vậy, quả nhiên bị đẩy lệch một chút, mũi kiếm không còn chuẩn xác.
Kiều Tứ Phúc tránh được nhát kiếm này, thân thể loạng choạng ngã về phía sau ——
Trúng ngay một rễ cây già nhô lên. Nhánh cây lớn cỡ ngón tay cái đâm xuyên từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ma/3742124/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.