Sắc mặt của Lý Nhân Tâm vẫn bình tĩnh, chớp mắt mấy cái, “Nói như vậy là ý gì?”
Ngược lại, sắc mặt của Xích Tùng Tử và Kháng Thương Tử đều thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Sự thay đổi này, người bình thường khó mà nhận ra được.
“Tiểu huynh đệ có từng nghe qua ‘họa sư’ chưa?” Lần này Kháng Thương Tử lên tiếng.
Lý Nhân Tâm nhíu mày: “À, gia phụ từng nhắc đến.”
Kháng Thương Tử nói: “Ha ha, lệnh tôn quả là người kiến thức rộng rãi. Khi lệnh tôn còn sống, ông ấy là...”
Xích Tùng Tử đưa mắt ra hiệu ngăn lại, cười ha ha và chuyển chủ đề: “Họa sư mà người đời thường thấy thì rất nhiều. Nhưng chúng ta không nói về họ. Chúng ta đang nói đến những bậc cao nhân thời cổ.”
“Bây giờ, những họa sư trong thế tục chỉ là những kẻ giang hồ tầm thường. Dù có một số người tài giỏi, nhưng vẫn không thể sánh được với những bậc cao thủ thời xưa. Nghe nói, trong những danh họa được lưu truyền của các họa sư thời cổ, có thể phong ấn thiên địa linh khí, vui buồn của vạn vật. Ví dụ như trong phái Thượng Thanh Đan Đỉnh hiện nay còn lưu giữ bức «Ngàn Dặm Đìu Hiu Đồ». Nếu dùng thần thức để trải nghiệm, có thể cảm nhận được sự hoang vắng, lạnh lẽo đến tận cùng. Các bậc cao nhân thời đó khi đặt bút, họ đã thu giữ linh khí của thiên lý giang sơn vào trong từng nét vẽ. Cảm thụ bức họa này giống như đích thân được ngao du trong kỳ cảnh – thậm chí còn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-ma/3742114/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.