Khương Tân Nhiễm lấy quần áo và nhìn vào bức tường kính trong suốt trên cao.
Để bày tỏ sự chu đáo của mình, trước khi cô và nàng đến, bà chủ nhà nghỉ còn đặc biệt dùng giẻ lau một lần từ trong ra ngoài, bức tường được lau đến không còn vết nước nào, trong suốt và sáng bóng.
Vì vậy, cho dù là từ trong ra ngoài hay là từ ngoài vào trong, thì đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Khương Tân Nhiễm nắm chặt quần áo trong tay, nàng mím môi, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Cố Nhược không chút biến sắc nhìn nàng.
Nhìn nàng bất lực đứng ở đằng kia, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, Cố Nhược cúi cằm, khóe môi nở ra một nụ cười khó thấy.
Cô cảm thấy dáng vẻ này của Khương Tân Nhiễm thật sự rất thú vị, nửa muốn trêu chọc nàng, cũng lại thấy nàng quá đáng thương, muốn ra tay giải cứu nàng.
Vào lúc bế tắc, Cố Nhược cố nhịn cười, cô ho khan hai tiếng, dùng vẻ mặt nghiêm túc đề nghị: "Nếu không thì để chị tắm trước nhé?"
Khương Tân Nhiễm như vừa được ân xá, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, "Vậy cũng được ạ".
Cố Nhược làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy quần áo ngủ của mình rồi tiến vào phòng tắm.
Xuyên qua cái cửa đóng kín kia, Khương Tân Nhiễm nhìn thấy rõ ràng từng cử động của Cố Nhược.
Cố Nhược đã cởi chiếc áo sơmi ngoài ra, chỉ còn lại một bộ đồ lót màu đen, bóng lưng vô cùng xinh đẹp.
Nàng nhìn thấy Cố Nhược đưa hai tay qua đầu, cô bắt đầu buộc mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-luc-say-hon-em-tam-nguyet-do-dang/4652207/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.