Nhân ngày Thầy thuốc. Ngành y tế Thành phố tổ chức lễ tuyên dương cán bộ, nhân viên y tế đạt danh hiệu ‘Bàn tay vàng’.
Mười cái tên xuất sắc được xướng lên. Người đầu tiên là Tiến sĩ - Bác sĩ Lý Phương Kiều, Giám đốc Bệnh viện tim thành phố làm Huỳnh Nguyên sửng sốt không thôi.
Anh ta đứng bật lên khỏi hàng ghế, đôi mắt dán chặt vào một bóng hình. Mấy năm không gặp, người cũ trông yêu kiều, đằm thắm hơn.
“Bác sĩ Nguyên! Anh chắn mất tầm nhìn bác sĩ Kiều của tôi!” Một đồng nghiệp trong ngành ngồi ghế sau anh ta nhắc nhở.
Nhắc tám chín lần nhưng xem ra người ở phía trước không hề nghe. Người ấy cầm luôn vạt áo vest anh ta kéo: “Anh chắn hết tầm nhìn bác sĩ Kiều của tôi!”
Huỳnh Nguyên hiểu ra hành động thất thố của mình. Anh ta hơi cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi lặng lẽ ngồi xuống. Mắt nhìn người cũ không hề chớp mi. Thấy cô chuyên nghiệp trình bày kỹ thuật chuyên sâu trong phẫu thuật tim hở, anh ta lòng đầy tự hào như nhìn thần tượng của ngành Y.
Bài trình bày kỹ thuật mới kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng rần rần của đồng nghiệp. Huỳnh Nguyên cũng vỗ tay. Nhìn những bó hoa to theo bước chân người lên chúc mừng, anh ta ước gì mình là chúng. Để được người cũ ôm vào lòng dù một chút thôi cũng được.
Ý nghĩ ấy càng lúc càng trỗi mạnh, anh ta bèn gọi đến Cửa hàng hoa: “Ship bó thạch thảo xanh đến Hội trường Y thành phố.”
Ôm bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-kim-cuong-khong-hoan-hao/3393339/chuong-45.html