Một người chết mà như tưới lên khu dân cư một tầng không khí thân thiết.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đi quét dọn thì Lâm Vân Khởi nhìn thấy hai cụ ông cởi trần tụ tập tán chuyện với nhau.
Lúc trước đi trên đường sẽ không nhìn thấy bức tranh 'sống động' như này vì hàng xóm rất ít khi chào hỏi nhau.
"Nghe nói mới hơn 50 tuổi, còn quá trẻ, tiếc thật."
"Người đến kéo thi thể nói là đang sống tự nhiên chết vì no."
Chết vì no?
Lâm Vân Khởi cũng không cảm thấy cái chết này có bao nhiêu mới lạ. Lúc anh học đại học có một nam sinh liên tục ăn ba bát mì lớn xong uống một ly nước, ăn đến ngủ vĩnh viễn.
Nhưng có một số người trời sinh để ăn nhiều, chẳng hạn như anh.
Đừng nhìn thân thể gầy yếu, sức lực của anh lớn, ăn nhiều, không hề thua kém mấy vị vua dạ dày livestream ăn uống.
Quét tước xong thì Lâm Vân Khởi đi dạo ở công viên gần đó.
"Cảm ơn."
Ở cửa lớn có người đang phát tờ rơi, mặc kệ đối phương có cầm hay không thì hắn ta cũng sẽ nói một tiếng cảm ơn.
Người này tầm hơn ba mươi tuổi, chân có chút khó khăn trong việc đi lại, giống như mèo con sinh ra đã kém cỏi, mỗi một lần hô hấp thì ngực phập phồng kịch liệt hơn người thường.
"Ông chủ Liễu?" Nhìn có vài phần quen mắt, Lâm Vân Khởi gọi một tiếng.
Người đàn ông đứng thẳng lưng, nhìn thấy anh thì khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu của mình lộ ra một nụ cười: "Là cậu hả? Đã lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tri-dac/246622/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.