Cửa sổ phòng bệnh mở ra để không khí lưu thông nhưng mùi thuốc mỏng manh vẫn còn đọng lại trong không gian.
Người đàn ông đứng cạnh giường có dáng người thẳng tắp như tùng bách không sợ gió rét căm căm.
"Con người phải thừa nhận mình già cho nên ngài cứ an tâm dưỡng bệnh." Người đàn ông khẽ thở dài.
"Nhiếp Ngôn, anh nên có chút tình người đi." Ông già trên giường bệnh vừa ho vừa cười nói.
"Nếu tình người là yếu tố then chốt để phân biệt con người và dị vật thì tôi không ngại học hỏi." Nhiếp Ngôn dừng lại một chút: "Nhưng rõ ràng là không, nhiều hơn một chút không có lợi ích gì, cũng giống như lý thuyết cuối cùng ngài cung cấp."
"Có ích, có ích chứ..." Ông già lẩm bẩm, không biết lời này nói cho mình hay là nói cho đối phương, dần dần, giọng điệu của ông nâng cao lên --
"Đồng hồ trong phòng ngủ của tôi ấy, cái âm thanh tích tắc rất ồn ào, nhưng mà trước khi đi ngủ tôi sẽ theo bản năng xem nhẹ loại âm thanh này, không phải thói quen, là xem nhẹ, thậm chí có khi căn bản không nghe được..."
"Khi anh chăm chú một việc gì đó thì sẽ xem nhẹ biến hóa bên ngoài, cho dù có người nói cái gì ở bên tai anh thì anh cũng không biết..."
"Dị vật với con người ở trong chiều không gian khác nhau, mỗi một lần cảm xúc biến hóa đều có thể trở thành toạ độ không gian nó dẫn tới anh."
Vong hồn sau khi con người chết đi có rất nhiều cách xưng hô, trong đó 'quỷ' là phổ biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-tri-dac/246621/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.