"Không sợ tôi, cũng không ghét tôi, vậy anh thích tôi à?".
~~~
Người đàn ông vui mừng đến mức hai mắt sáng rỡ, nhiệt tình một cách khó tả, như thể sẽ nhào đến ôm lấy Ngụy Hằng bất cứ lúc nào.
Ngụy Hằng vô thức dịch sang trái một bước, cách anh ta xa một chút. Anh hoàn toàn không nhận ra bản thân đang nấp chếch phía sau Hình Lãng.
"Tần Phóng?", Ngụy Hằng khó hiểu nhìn anh ta.
Tần Phóng tiến lên theo sát anh, hai tay khua khoắng, kích động đáp: "Quán bar Lam Tước? Chúng ta gặp nhau ở đó, anh quên rồi à?".
Dù Ngụy Hằng còn đang ngơ ngác nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của Tần Phóng. Anh ta đột nhiên bưng mặt, dáng vẻ giống như sắp khóc đến nơi vì vui mừng, rồi lại nhào đến chỗ Ngụy Hằng giống như chim ưng nhắm trúng gà con, "Tôi tìm anh lâu lắm đấy. Chủ quán bảo sau hôm đó anh không hề quay lại, tôi đợi anh ở đấy mấy ngày trời mà anh cũng không hề xuất hiện. Không ngờ lại gặp anh ở đây! Má, đỉnh vl luôn!".
Tâm trạng hớn hở, nhiệt tình của Tần Phóng không hề truyền cho Ngụy Hằng được chút nào, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh mà nhìn anh ta, bình tĩnh đến mức có chút lạnh lùng. Chỉ cần da mặt Tần Phóng hơi mỏng, dây thần kinh hơi mềm, thì anh ta sẽ nhận ra bản thân đang bị Ngụy Hằng lạnh nhạt, không khác gì nhiệt tình bám đ... người ta.
Trong ánh mắt sáng rực của Tần Phóng, Ngụy Hằng rốt cuộc cũng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-that-thu/2709455/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.