"Tối hôm nay "cô ta" chắc chắn sẽ lại gây án".
~~~
"Phát hiện hai xác chết nam giới bị chặt nhỏ tại bãi rác ngoại thành phía Tây, có tổng cộng 16 mảnh xác, nặng 113kg. Dựa theo tình hình ghép xác hiện tại thì một xác chết còn thiếu phần cổ vai và bắp tay phải, xác chết còn lại thiếu bắp đùi trái. Theo đó chúng ta sẽ gọi là người chết số một và người chết số hai".
Tần Phóng ngồi nghiêm chỉnh tại vị trí xéo của bàn họp, một tay đỡ trán, một tay cầm bút trình chiếu khua khua về tấm ảnh xác chết đính trên bảng trắng. Dù dáng vẻ vô cùng lười biếng nhưng lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc: "Người chết số một, nam, 26 tuổi, nặng 63kg, cao 171cm, thời gian tử vong là tám ngày trước, tối ngày 22 tháng 9. Toàn thân có tổng cộng bốn chỗ trầy da, nằm rải rác cạnh cổ, sau lưng, dưới sườn, và bắp chân. Tất cả đều là vết thương lúc còn sống, hơn nữa đều đã tróc vảy, như vậy những vết thương này được tạo ra ít nhất từ nửa tháng trước, không có giá trị nghiên cứu. Tuy nhiên chúng tôi phát hiện một vết sưng đỏ dài 2.3cm và rộng 0.85cm* trong lòng bàn tay người chết, đây là phản ứng viêm nhiễm hình thành do chấn thương, miệng vết thương không bị nhiễm trùng thứ phát, cũng không kết vảy, thời gian hình thành vào khoảng 1 đến 1.5 tiếng trước khi tử vong. Ngoài ra cũng không hề phát hiện thấy vết thương do phòng vệ. Người chết số hai, nam, 19 tuổi, nặng 67kg, cao 173cm, thời gian tử vong là bốn ngày trước, tối ngày 27 đến rạng sáng ngày 28 tháng 9. Trên người rất sạch sẽ, không hề có vết thương phòng vệ hay vết thương ngoài da rõ ràng nào. Điểm chung duy nhất của hai người chết là trên người có những vết xước có độ dài tương đương, khoảng cách tương đương nhưng nông sâu không đều. Mọi người nhìn xem".
*Bản gốc là mm nhưng nếu thế thì hơi vô lí, chẳng có vết sưng đỏ nào mà bé như sợi chỉ thế cả nên toi tự thay đổi nhé.
Tần Phóng đứng lên di chuyển về đằng trước nhưng vẫn không hề rời khỏi bàn. Anh ta một tay chống mặt bàn, tay còn lại cầm một bức ảnh dán lên chính giữa bảng trắng, sau đó quay đầu lại nói với mọi người: "Vết xước được phát hiện nằm ở vị trí gần chính giữa cổ của người chết số một và cánh tay trái của người chết số hai. Trước mắt chưa thể xác định là do vật gì gây nên. Ngoài ra còn một chi tiết".
Tần Phóng đặt bút trình chiếu xuống, chuyển hai bức ảnh dán ở góc đến chính giữa, khóe miệng bất giác co giật, nói: "Bộ phận sinh dục của cả hai đều bị cắt đứt, mặt cắt rất mượt, vũ khí là dụng cụ cắt lưỡi đơn".
Dù phương pháp ra tay tàn ác, nhưng những cảnh sát hình sự đang ngồi đây chẳng mấy ai cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ khi nhìn thấy vị trí đã mất đi bộ phận sinh dục, máu khô két, thối rữa, các đồng nghiệp nam đang có mặt không ai bảo ai đều khép chặt hai chân.
Trong phòng làm việc lập tức lần lượt không ngừng vang lên tiếng đế giày kéo lê, ma sát trên sàn. Ngay cả Lục Minh Vũ cũng không khỏi khép hai chân đang giạng ra, lúc nhận ra hành động này của bản thân, Lục Minh Vũ cúi đầu ho một tiếng lấp liếm đi. Cùng lúc đó cũng dùng tiếng ho này để nhắc Hình Lãng đang ngồi ghế đầu tiên bên trái của bàn họp.
Hình Lãng một công đôi việc, vừa nghe Tần Phóng báo cáo khám nghiệm tử thi vừa cúi đầu lật giở tài liệu đặt trên bàn. Hơn nửa sự chú ý của hắn đã bị tập hồ sơ xinh đẹp trước mặt thu hút nên chưa kịp đưa ý kiến kịp thời sau khi Tần Phóng kết thúc báo cáo, mãi đến khi nghe thấy Lục Minh Vũ lên tiếng nhắc hắn mới đỡ trán, nói: "Nguyên nhân tử vong".
Tần Phóng kéo ghế ra, tứ chi thả lỏng mà ngồi phịch xuống, "Đường tiêu hóa sung huyết, phù nề, niêm mạc dạ dày và tá tràng sung huyết, thối rữa, hoại tử. Trong khoang cơ thể có vị đắng, không cần xét nghiệm dịch cơ thể cũng có thể chắc chắn là ngộ độc xyanua, hơn nữa còn là theo đường ăn uống".
Nghe đến đây Ngụy Hằng khẽ liếc Tần Phóng, có chút kinh ngạc. Không ngờ trong một ngày mà anh đụng phải ba xác chết do ngộ độc xyanua.
Ngụy Hằng đợi xem Hình Lãng nói gì, nhưng Hình Lãng trông như còn tập trung vào tập hồ sơ trong tay hơn, tạm thời gác chuyện chính sang một bên.
Ngụy Hằng bất đắc dĩ phải mở lời: "Thời gian vứt xác thì sao?".
Tần Phóng thấy Ngụy Hằng nói chuyện, trên mặt lập tức hiện ý cười, anh ta ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Ngụy Hằng đáp: "Không biết do nhanh nhạy hay ăn may nhắc nhở trợ lý giám định trứng trùng và độ tuổi của côn trùng. Thời gian vứt xác và thời gian tử vong không chênh lệch đến 10 tiếng, về cơ bản có thể xác định là ngày 22 và 27 tháng 9".
Hình Lãng nghe Ngụy Hằng và Tần Phóng nói chuyện với nhau, vài giây sau gập hồ sơ lại rồi ném lên bàn. Khóe mắt hắn khẽ liếc sang Ngụy Hằng, tiếp đó nhìn sang Lục Minh Vũ đang ngồi chếch phía đối diện, "Đại Lục".
Ngụy Hằng cũng khẽ liếc qua Hình Lãng, nhưng không phải để nhìn hắn mà là nhìn tập hồ sơ bị Hình Lãng ném lên bàn kia.
Lục Minh Vũ đáp: "Hiện trường vứt xác đã bị phá hủy nghiêm trọng. Trước khi chúng ta nhận được tin báo phát hiện xác chết thì đống rác đã bị đùn đẩy qua lại ít nhất bốn lần, không thể dựa vào rác thải sinh hoạt xung quanh khu vực phát hiện các mảnh xác để xác định là xe rác tuyến nào chở đến được. Hiện giờ chỉ có thể kiểm tra từng lái xe chở rác một thôi".
Thẩm Thanh Lam vừa từ tòa án về vội tiếp lời: "Hai người chết không nằm trong danh sách mất tích của thành phố Vu Tân, hơn nữa cũng không hề có ghi chép dấu vân tay".
Hình Lãng nhíu mày: "Mất tích tám ngày rồi sao không ai báo cảnh sát".
"Có lẽ người chết sống một mình?".
"Vậy cũng phải có bạn bè hay đồng nghiệp chứ".
Tạm gác lại vấn đề này, Hình Lãng lại nhìn sang Tần Phóng, hỏi: "Cậu vừa bảo trên thi thể có vết thương ngoài da không thể xác định do vật gì gây nên à?".
Tần Phóng đáp: "Tôi chỉ có thể mô tả đặc điểm vết thương, vết thương tương đồng duy nhất trên hai xác chết chính là bốn vết xước có độ dài tương đương, khoảng cách tương đương nhưng nông sâu không đều này đây".
"Bốn vết?", Ngụy Hằng bất ngờ chen miệng.
Tần Phóng nhìn anh, "Phải, bốn vết, đều dài khoảng 3.4cm, khoảng cách khoảng 0.8cm. Ngoài ra còn phát hiện trên chân trái người chết số một, vị trí từ xương mu đến xương chày đều bị phù nề nặng".
"Không phải khí xác chết phân hủy sao?".
Tần Phóng đáp chắc chắn: "Không phải, là tích nước".
Tích nước?
Ngụy Hằng đột nhiên nhíu mày, anh hạ mắt suy tư một hồi, tiếp đó hỏi: "Trong bụng người chết số một có nhũ chấp* không?".
*Chất dịch gồm bạch huyết và các chất béo tự do hình thành ở ruột non, có màu như sữa và được vận chuyển trong mạch nhũ chấp, một dạng mạch bạch huyết. (Lụm đại ở Wiki)
Tần Phóng đáp: "Tôi đã làm kiểm tra rồi, trong nhũ chấp chỉ có một ít đậu phộng và mì ăn liền".
Ngụy Hằng và Tần Phóng một người hỏi một người đáp vô thức thu hút sự chú ý lắng nghe của tất cả các thành viên tham gia cuộc họp. Như thể trong cuộc đối thoại của hai người có ẩn chứa sự thật liên quan đến vụ án giết người chặt xác đáng sợ này, mọi cử chỉ hành động của Ngụy Hằng đều phóng đại vô tận trong mắt mọi người.
Ở trung tâm mọi ánh nhìn, Ngụy Hằng giả như vô tình quét mắt nhìn một lượt mười mấy cặp mắt đang dõi theo anh. Anh không hề nhìn ra được chút mong chờ hay tin tưởng gì từ ánh mắt của những cảnh sát hình sự này, việc bọn họ chú ý nghe anh nói chỉ là thể hiện sự thăm dò và tò mò với một người xa lạ mà thôi. Trong đó bao gồm cả Thẩm Thanh Lam dẫn anh đi vào cục cảnh sát.
Tần Phóng vừa dứt lời, sự lúng túng hiển lộ càng thêm rõ ràng. Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Ngụy Hằng, không phải ánh mắt mong chờ mà giống như khán giả mua vé vào rạp xem biểu diễn, đối với đoàn biểu diễn, trên mặt họ là sự thờ ơ thế nào cũng được, không có chút gì là chờ mong.
Phá vỡ cảnh lúng túng này là Hình Lãng. Chẳng biết từ lúc nào mà hắn lấy ra một cái hộp thiếc mỏng dẹt, chỉ to cỡ nửa lòng bàn tay. Cái hộp bị Hình Lãng kẹp giữa ngón giữa, ngón trỏ và ngón áp út, xoay như xoay bút.
Sau khi cái hộp bị lăn mười mấy vòng trên mu bàn tay xong, Hình Lãng đột nhiên chìa ngón cái gẩy cái hộp giống như gẩy đồng xu. Hộp thiếc xoay vài vòng rồi rơi "bộp" một cái xuống mu bàn tay hắn.
Phòng họp vô cùng yên lặng, âm thanh xoay hộp của Hình Lãng phóng đại vô biên. Ngụy Hằng không khỏi bị Hình Lãng phân tán sự chú ý, anh khẽ liếc mắt nhìn, lập tức thấy Hình Lãng giơ tay đỡ hộp thiếc, tiếp đó nhếch mép khẽ cười, "Sao? Thầy Ngụy mặt hoa da phấn khiến mấy người nhìn đến ngơ luôn à?".
Hắn vừa nói ra câu này, mọi người lập tức điều chỉnh tư thế nhằm lấp liếm đi, tiện thể dời ánh nhìn khỏi gương mặt Ngụy Hằng.
Hình Lãng ngả người ra sau, quay sang nhìn Ngụy Hằng nói: "Nói mấy câu đi chứ thầy Ngụy".
Ngụy Hằng khẽ trầm ngâm, lúc anh định mở lời thì cửa sổ đằng sau đột nhiên bị gió thổi mở tung. Hạt mưa lấm tấm theo gió hắt vào cổ khiến anh phản xạ có điều kiện mà hơi rụt cổ lại.
Hình Lãng thấy thế liền đứng lên đi đóng cửa sổ, tiếp đấy hắn dựa luôn lên bệ cửa, khoanh tay nói với Thẩm Thanh Lam: "Tiểu Lam, cô giúp tôi đi lấy áo khoác mang lên tầng trên sấy khô đi".
Thẩm Thanh Lam không nói gì, cầm theo tách trà của mình đi ra ngoài.
Không cần Hình Lãng giục lần thứ hai, Ngụy Hằng dựa theo mép bàn, lùi cả người cả ghế ra sau mười mấy phân, anh nhìn bảng trắng dán kín những bức ảnh máu me, nói: "Hung thủ hẳn là một người phụ nữ".
Còn chưa dứt lời thì tất cả mọi người đã lần nữa đồng loạt nhìn về phía anh.
Hình Lãng cũng hơi bất ngờ, hắn chỉ là muốn Ngụy Hằng lần nữa phát huy kiến thức pháp y "biết một chút" cùng kiến thức sinh học "biết một chút" để chỉ ra manh mối mà Tần Phóng chưa chỉ ra. Nào ngờ Ngụy Hằng lại bắt đầu đưa ra suy đoán về hung thủ luôn.
Phòng họp quay lại dáng vẻ yên lặng quái lạ vừa rồi, và lần này vẫn là Hình Lãng phá vỡ sự yên lặng, hắn nói: "Nói tiếp đi".
Tay phải Ngụy Hằng đặt lên bàn, ngón trỏ dựa theo nhịp điệu chậm rãi nào đó mà gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng anh lạnh băng nhưng mạch lạc: "Vết xước mà chủ nhiệm Tần nói đến hẳn là vết cào do móng tay nữ giới để lại. Chính là vết cào do móng tay từ ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út và ngón út. Mọi người nhìn ảnh xem, bốn vết xước từ trái sang phải có độ sâu giảm dần, trong đó vết đầu tiên và thứ hai sâu nhất, vết thứ ba và thứ tư nông dần, điều này phù hợp với cơ thể con người khi tác dụng lực. Do bốn ngón tay dài ngắn khác nhau nên điểm tác dụng lực có mạnh có nhẹ, chiều dài và khoảng cách lại tương đương".
Một nữ cảnh sát không khỏi tự nhìn lại tay phải không để móng của mình, âm thầm gật đầu.
Khóe mắt Ngụy Hằng liếc thấy hành động của nữ cảnh sát, anh giả như không nhìn thấy mà nói tiếp: "Tỉ lệ phạm tội của nam và nữ dù không giống nhau, nhưng dưới sự thúc đẩy của tiền đề "giết người vì tình" thì tỉ lệ phạm tội của hai giới là ngang nhau. Hơn nữa tội phạm là nữ giới đa số sẽ chọn cách phạm tội không tốn sức, ví dụ như đầu độc. Theo như phương pháp thống kê số liệu phân tích, giết người bằng độc là cách giết người phổ biến nhất, ít khi xuất hiện trong số các tội phạm là nam giới có khát khao dùng bạo lực khống chế nạn nhân".
Tần Phóng hỏi: "Anh cho rằng hai người này chết vì vấn đề tình cảm sao? Vì bọn họ bị cắt mất bộ phận sinh dục?".
Ngay sau đó Lục Minh Vũ cũng nói lên thắc mắc của bản thân: "Hai nạn nhân này không chỉ bị đầu độc mà còn bị chặt xác nữa. Chuyện này cũng phù hợp với những gì anh nói về "tội phạm không bạo lực là nữ giới" sao?".
Ngụy Hằng nhìn lướt qua bọn họ, chậm rãi đáp: "Hai câu hỏi này liên quan đến phác họa tội phạm, lát nữa tôi sẽ trả lời hai người. Giờ chúng ta cần làm rõ thân phận người chết trước".
Hình Lãng dựa trước cửa, từ góc độ bao quát thu hết mọi biểu cảm của mọi người trong văn phòng vào mắt. Hắn nhìn góc mặt Ngụy Hằng dù bình tĩnh nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ tự tin, suy nghĩ đột nhiên chạy đi đâu mất. Hắn nhớ lại cảnh lần đầu gặp Ngụy Hằng trong văn phòng, người này cố hết sức che giấu bản thân, giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Nhưng giờ phút này, Hình Lãng cảm giác Ngụy Hằng đã thất bại hoàn toàn rồi, vì anh rực rỡ sáng chói, có che giấu cỡ nào cũng không thể được.
Hình Lãng giống như đang thử thách anh mà hỏi: "Thân phận của người chết".
Ngụy Hằng bất ngờ đứng dậy, anh cầm lấy cái ô chống rồi bước đến trước cửa sổ, dừng lại bên cạnh Hình Lãng. Ngụy Hằng cúi đầu, ánh mắt xuyên qua lớp kính cửa sổ, rơi xuống cổng chính của cục cảnh sát.
Hình Lãng nghiêng người, nhìn theo hướng mắt anh. Tại cổng chính cục cảnh sát, một bà cụ mái tóc hoa râm, mặc áo mưa cầm ô đang nhoài người vào cửa sổ phòng bảo vệ, vẻ mặt bà kích động, hoa tay múa chân nói gì đó với bảo vệ.
Hình Lãng cũng nhận ra bà cụ này. Cứ vài ngày là bà lại đến báo cảnh sát, không ngừng không nghỉ chặn ở cổng cục cảnh sát hơn một tháng trời, yêu cầu bọn họ xử lý mấy cô ả bán dâm chèo kéo khách ở ga tàu. Mại dâm giống như rêu phong, ẩn nấp trong mọi góc khuất của thành phố, dù không nhìn thấy ánh mặt trời nhưng vẫn điên cuồng sinh trưởng. Chẳng ai có thể cản nổi.
Đột nhiên Hình Lãng giống như nghĩ ra cái gì đó, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, ngẩng lên nhìn Ngụy Hằng: "Ga tàu?".
Ngụy Hằng gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn bà cụ đang giằng co với bảo vệ ngoài cổng cục, "Phần thân dưới của người chết số một, chỗ tích nước chỉ tập trung từ phần xương mu đến xương chày, nhũ chấp trong bụng chỉ có đậu phộng và mì ăn liền, những thứ này phù hợp với phán đoán ngồi lâu trên tàu gây ra tích nước và ăn đồ mang theo bên mình. Theo như thời gian tử vong mà chủ nhiệm Tần đã nói, vết sưng đỏ trên cơ thể người chết hẳn là do lúc xuống tàu bị đoàn người chen chúc gây ra, thời gian cách lúc tử vong chỉ một tiếng. Như vậy trước tám giờ tối ngày 22 tháng 9, người chết đã ngồi tàu di chuyển hơn bốn tiếng đồng hồ, tạm dừng ở thành phố Vu Tân hoặc thành phố Vu Tân chính là điểm dừng, một tiếng sau thì bị giết hại".
Hình Lãng nghe anh nói xong lập tức quay lại ra hiệu cho một cảnh sát của đội kỹ thuật, cảnh sát của đội kỹ thuật lập tức bắt đầu tra tìm lịch chạy của tàu.
"Tại sao lại là bốn tiếng?", Hình Lãng hỏi.
Đứng cạnh cửa sổ, khí lạnh ẩm ướt quanh cửa sổ không khỏi len lỏi vào cơ thể. Ngụy Hằng kéo kín cổ áo khoác gió, đáp: "Vì ngồi tàu dưới bốn tiếng sẽ không uống nhiều nước, mà dù có uống nước đi nữa thì thời gian quá ngắn cũng sẽ không gây ra hiện tượng tích nước".
Hình Lãng cười: "Cái này cũng là nhờ "phương pháp thống kê số liệu" của anh phân tích ra à?".
Ngụy Hằng nhìn hắn cười đáp: "Không, kinh nghiệm cá nhân, cộng với quan sát xung quanh thôi".
Hình Lãng gật gù, lại hỏi: "Vừa rồi anh có nói phác họa tâm lý hung thủ là nữ giới, giờ đã có thể nói được chưa?".
Ngụy Hằng hơi trầm mặc, anh quay lưng dựa lên bệ cửa sổ, hơi hạ mắt, gật đầu, "Được".
Hình Lãng nhìn anh, giơ tay búng một cái với Lục Minh Vũ. Lục Minh Vũ hiểu ý, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
Ánh mắt Ngụy Hằng dần tản ra trong không trung, dáng vẻ tập trung như thể đang nhớ lại điều gì đó, lại cũng giống như đang miêu tả cảnh tượng nào đó trong đầu, "Nữ giới, độ tuổi 25 đến 35, chiều cao 165cm đến 170cm. Có công việc ổn định, nhưng địa vị trong xã hội không cao, khả năng cao làm việc trong phòng tài vụ. Tóc dài, rất chú trọng việc chăm sóc bản thân, da khá trắng, giỏi giao tiếp với nam giới, vẻ ngoài khá xinh đẹp. Sống một mình, thuê một căn hộ hai phòng không có gì nổi bật, nếu có kết hôn thì giờ đã ly hôn. Cô ta trà trộn vào đám gái mại dâm trong con phố gần ga tàu, nhưng lại không phải gái mại dâm".
Nói rồi, ánh sáng ảm đạm trong mắt anh mau chóng tích tụ lại, giống như ánh đèn sáng lên trong đêm tối chiếu về phía Tần Phóng và Lục Minh Vũ, hai người vừa đưa ra câu hỏi với anh, giải đáp thắc mắc của họ: "Những người đàn ông xuống tàu không hề quen biết gì cô ta, vậy nên có thể loại bỏ tình huống giết người vì tình. Từ hành vi cắt bỏ bộ phận sinh dục nam giới, có thể thấy cô ta căm thù đàn ông. Hẳn cô ta từng chịu tổn thương do bạo hành gia đình, xâm hại tình dục, vân vân. Thủ phạm có lẽ là người yêu cũ, chồng, hoặc bố ruột, tóm lại là đàn ông. Hơn nữa cô ta sau khi giết người còn chặt xác hẳn chỉ là để dễ phi tang xác chết, điều này chứng tỏ cô ta không có người giúp đỡ, một mình gây án".
Hình Lãng chống tay trái, ngón trỏ chìa ra gõ nhẹ lên huyệt thái dương, miễn cưỡng đuổi theo mạch suy nghĩ của Ngụy Hằng, "Cô ta không quen biết gì người chết, vậy chẳng lẽ là quyết định đi săn nhất thời sao?".
Ngụy Hằng thở ra một hơi, đáp: "Đúng vậy, cô ta chọn nạn nhân có sự tùy tiện nhất định, thường sẽ chọn ra tay với nam giới trẻ tuổi, mảnh khảnh, độc thân. Hai nạn nhân này hẳn là đến Vu Tân làm công, hoặc là đến thăm người thân, bạn bè, tóm lại là không quen thuộc địa hình, nên mới dễ bị lừa, hơn nữa sau khi mất tích cũng không có ai báo cảnh sát. Hung thủ hẳn đã dùng lí do cung cấp chỗ ở hoặc mại dâm để dụ dỗ bọn họ. Hai nạn nhân đều bị cho uống xyanua, điều này nói rõ họ bị đưa đến một không gian khá kín đáo, trong tình huống không chút đề phòng đã uống chất lỏng pha xyanua mà hung thủ đưa cho. Khả năng đây là nhà nghỉ không cao, rất có thể là ở trong "nhà" của hung thủ, cũng chính là hiện trường đầu tiên, nơi hung thủ gây án. Nơi này sẽ không cách ga tàu quá xa, cũng không quá gần, hừm... Cho tôi bản đồ khu vực quanh ga tàu đi, bản đồ chi tiết một chút".
Hình Lãng nhìn cảnh sát ngồi ở bàn, "Nhanh lên".
Một cảnh sát của đội kỹ thuật chạy đi không bao lâu đã cầm theo một tấm bản đồ quay lại, đặt ở chỗ Ngụy Hằng vừa ngồi.
Ngụy Hằng đến cạnh bàn, hai tay anh chống bàn, hơi cong lưng xuống. Trước tiên anh xem kỹ bản đồ một lượt, tiếp đó cầm thước kẻ và bút vẽ một hình quạt vô cùng ngay ngắn.
Hình Lãng bước đến bên cạnh Ngụy Hằng, "Đừng im im mà làm thế chứ, nói mấy câu xem nào".
Ngụy Hằng vừa đo tỉ lệ bản đồ vừa nói: "Phân tích từ góc độ tâm lý học tội phạm, tội phạm thường suy xét đến ba yếu tố khi phạm tội. Một, phải quen thuộc địa hình nơi gây án. Hai, tránh người quen. Ba, không được quá gần nơi cư trú, cũng không được quá xa, phải thuận tiện cho việc trốn thoát khỏi hiện trường gây án. Như vậy giữa ga tàu và nơi gây án sẽ xuất hiện một vùng chân không, vượt qua vùng chân không này, phần rìa chính là nơi gây án mà hung thủ dụ dỗ nạn nhân đến. Cộng thêm manh mối về việc hung thủ lợi dụng xe rác để chở các mảnh xác đi, có thể tiếp tục khoanh vùng những nơi đặt thùng rác cỡ lớn. Loại bỏ những điểm khác biệt về địa lý như trong miêu tả, vậy nơi gây án hẳn là ở...".
Đột nhiên ngòi bút của Ngụy Hằng hơi dừng lại, tiếp đó vẽ ra hai hình bầu dục ở rìa của hình quạt, cuối cùng không ngừng chọc chọc, "Chỗ này".
Hình Lãng ghé lại gần nhìn kỹ, phát hiện ra vùng đáng nghi được khoanh tròn nằm ở quanh khu nhà ở tự thiết kế, "... Anh vừa nói nơi gây án, hung thủ sẽ không đưa nạn nhân về nhà mình cơ mà?".
Ngụy Hằng đặt bút xuống, khẽ xoa bóp ngón tay, anh có phần suy tư mà đáp: "Đúng, người phụ nữ này đầu óc mạch lạc, rõ ràng. Nếu cô ta dẫn nạn nhân về nhà, rất có thể sẽ tạo nên "nhân chứng". Tôi cho rằng có thể cô ta đã thuê một căn phòng để gây án, nằm gần ga tàu. Còn nơi ở thật sự của cô ta khả năng nằm cách xa ga tàu, vậy nên hẳn cô ta có xe".
Hình Lãng bất giác hoàn toàn tin tưởng anh, hắn lập tức hỏi với theo: "Xe gì?".
Ngụy Hằng hạ mắt, ánh mắt lại lần nữa tản ra, hai tay nhét trong túi áo khoác gió, anh nói: "Hộp số sàn, màu trắng, giá thị trường dưới 100 nghìn, dòng xe nội địa thường thấy. Trong xe rất sạch sẽ, không có đồ trang trí, được bảo dưỡng định kỳ, ngày thường đi làm không dùng đến, chỉ khi gây án mới dùng".
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ thình lình có ánh chớp lóe lên, tiếp đó là tiếng sấm rền rĩ, tiếng mưa càng thêm dồn dập.
Nghe thấy tiếng sấm, Ngụy Hằng chợt ngẩn ra, tiếp đó anh quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt giống như đang đè nén hai đám mây đen, "Hôm nay ngày mấy?".
Hình Lãng lấy điện thoại ra nhìn, "Ngày 1 tháng 10". Nói rồi hai mắt hắn chợt tối lại, nhìn Ngụy Hằng, "Hôm nay là quốc khánh".
Ngụy Hằng khẽ thở dài một hơi, hai mắt anh trông về lớp mây đen trên màn trời âm u bị gió lớn xé rách, trầm giọng nói: "Tất cả tội phạm giết người đều thích thời tiết xấu, bởi thời tiết xấu sẽ xóa bỏ tất cả bằng chứng phạm tội và nhân chứng có thể... Khách xuống tàu cần gấp một nơi trú mưa, sẽ tin tưởng người lạ không nên tin, một cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp đối với họ mà nói gần như không có bất cứ tính công kích nào. Hơn nữa ngày lễ trọng đại đối với sát thủ liên hoàn mà nói có một ý nghĩa biểu tượng nào đó, bọn chúng sẽ cảm nhận được sự khích lệ từ ngày lễ, trình diễn buổi lễ giết chóc chúc mừng".
Ngụy Hằng đột nhiên quay sang nhìn Hình Lãng, vẫn dùng ngữ khí lạnh lùng nhưng kiên định đó mà nói: "Tối hôm nay "cô ta" chắc chắn sẽ lại gây án".
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp xét duyệt à, chương này không có nội dung cấm thật mà, chỉ là một đám người thảo luận tình tiết vụ án thôi mà.
Trong truyện những gì Ngụy Hằng đưa ra chỉ là trình độ học sinh cấp ba, thuộc về phạm trù tri thức có thể đúc rút sau khi đọc mấy tài liệu chi tiết. Những người cho rằng tác giả viết linh tinh hay phóng đại, phiền mấy người tìm đọc khắc họa tội phạm, cả mấy tài liệu, sách báo liên quan. Tác giả học hành đầy đủ, tìm hiểu các thể loại tài liệu, nhồi nhét gần hai tháng trời. Tác giả đã viết ra vậy tức là không hề viết linh tinh, càng không phải bịa đặt, bạn cảm thấy không thể chỉ là do bạn không hiểu thôi.