Hạ Phùng Hiên hơi nhíu mày, nghĩ đoạn rồi phất tay với quan phủ.
“Ngươi xử án đi.”
“Vâng..vâng.” Tên quan phủ líu lưỡi vì lo lắng, cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, đập mạnh lên án thư trước mặt.
“Các người thật to gan, dám cả gan làm loạn nơi đông người. Trong mắt các ngươi có cái gì là vương pháp không?”
“Ngài hỏi tên kia xem hắn đã làm gì?” Lãnh Song Kỳ lạnh lùng nói. Khí thế bức người tỏa ra xung quanh, khiến cho Thân Họa và mấy tên nô tài thấy sợ hãi, co rúm cả người lại.
“Không nói à, vậy để ta nói.” Vân Nhạc cất giọng. “Quan phủ đại nhân, hắn ta đường đường là công tử nhà Lễ bộ thượng thư, nhưng lại không biết cái gì là đạo lý nhân đức. Ngang nhiên cưỡng đoạt con gái nhà lành giữa chợ, khi ta ngăn cản lại ra lệnh bắt ta. Ngài nghĩ có còn vương pháp không?”
“Con tiện nhân kia, ngươi, ngươi nói láo.” Thân Họa lắp bắp, trừng mắt nhìn nàng.
“Ta không nói sai nửa lời.”
“Hừ, đại nhân, là con tiện nhân điên này tự dưng lao đến đánh ta, ngài nhìn ta xem, bị đánh đến sưng như thế này rồi, sao lại là kẻ gây chuyện được chứ?”
Quan phủ nghe đến đau cả đầu, cuối cùng quát lớn:
“ Các ngươi câm miệng hết cho ta.”
Cả công đường im lặng, chỉ nghe tiếng Thân Họa rên rỉ vì đau và tiếng hừ mũi khinh thường của Vân Nhạc.
“Hạ công tử, ngài, ngài có thể,..” Quan phủ ngập ngừng, sợ sệt nhìn Hạ Phùng Hiên, “ngài có thể xử giúp ta vụ này không, ta, à, nhà ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-ky-mong/101001/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.