🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tới đây đi, đừng ngồi xổm ở đó chứ?” Thiệu Tử Long cau có nói.



Hải Đường lắc đầu từ chối.



Chúng tôi cũng không thể ép cô bé.



Thực ra trước khi đến đây chúng tôi đã ăn sáng no đủ. Bát bún cá này tuy rất thơm nhưng cũng thực sự rất khó ăn.



Tôi bất đắc dĩ ăn chưa đến nửa bát, liếc sang thấy bát của Hải Đường đã hoàn toàn sạch sẽ, ngay cả nước súp cũng húp sạch.



Tôi nói rằng mình đã no phần còn lại tùy cô bé giải quyết.



Hải Đường lắc đầu nguầy nguậy.



Mãi đến khi xác nhận rằng chúng tôi nói thật, cô bé mới vui vẻ chạy đi múc đầy một tô lớn khác.



Đây là lần đầu tiên từ lúc gặp mặt chúng tôi nhìn thấy cô bé cười.



“Em gái, em còn có người thân nào khác không?” Thiệu Tử Long hỏi.



Hải Đường ôm bát lắc đầu.



“Không còn nữa? Vậy cha mẹ em từ khi nào…” Thiệu Tử Long lại cau mày.



“Năm tôi bảy tuổi.” Hải Đường cúi đầu nói.



Cả hai chúng tôi đều giật mình: “Từ nhỏ em đã sống một mình rồi à?”



Hải Đường gật đầu.



“Chắc là hàng xóm đã giúp đỡ em rất nhiều à. Đó là tình làng nghĩa xóm ấm áp của quê hương.” Thiệu Tử Long cười nói.



Hải Đường không nói gì, chỉ im lặng bưng bát ăn mì.



“Sao vậy, anh nói sai à?” Thiệu Tử Long sửng sốt.



Tôi cũng hơi ngạc nhiên: “Không có ai chăm sóc cho em à?”



Hải Đường lắc đầu, hốc mắt có chút đỏ hoe,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559549/chuong-47.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ
Chương 47
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.