Sáng sớm hôm sau, Tào Quân Vũ thu xếp xe đưa chúng tôi đến thôn Thạch Môn.
Khi chúng tôi xuống xe, dân làng còn tưởng là đoàn khách du lịch.
“Nơi này trong lành quá.” Thiệu Tử Long hít thở nhìn chung quanh.
Phong cảnh của thôn Thạch Môn thực sự rất đẹp, lưng dựa núi Thanh Long, gần đó còn có một con sông bao quanh, phân chia ngôi làng với thế giới bên ngoài.
Có một cánh cổng lớn bằng đá màu trắng xám đứng ở lối vào làng, khá cổ kính. Đây có lẽ là nguồn gốc của cái tên thôn Thạch Môn.
Tôi nhớ đến lời Lưu Hạo trước khi chết nói: “Hồng Hà”, tôi liền ra sông nhìn xem, nhưng không thấy gì bất thường cả. Có lẽ Hồng Hà mà Lưu Hạo nhắc đến cũng có thể ám chỉ thôn Hồng Hà.
Khi Lưu Hạo nói đến từ “Hồng Hà”, ánh mắt của hắn đã dán chặt vào con mắt kỳ lạ trên trần Hàn ngục. Chẳng lẽ Lưu Hạo đã từng tới đây rồi, nhìn thấy con mắt kỳ quái ở đây?
“Mọi người tùy ý đi dạo xung quanh, xem có thể tìm được manh mối gì không.” Ngụy Đông Đình hét lên.
Thoáng chốc, mọi người đã bắt đầu hành động riêng lẻ.
Ngụy Đông Đình cùng Tào Quân Vũ đi tìm trưởng thôn.
“Tôi nghe bọn hắn nói, chuyện này mà làm xong, Tào gia nhất định sẽ chuẩn bị tạ lễ vô cùng hậu hĩnh.” Thiệu Tử Long cau mày lẩm bẩm.
“Chẳng phải rất tốt sao? Anh lại có vẻ chán nản?” Tôi lơ đảng nói một cách thản nhiên.
“Nhưng lão đầu nhà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559548/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.