“Biết người biết mặt khó biết lòng, chuyện này rất khó nói!" Tôi bình tĩnh đáp lại.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Cả hai liên tục gật đầu, sau đó Tiểu Cân Tử cau mày nói: “Nhưng tôi nghe nói Tào gia vừa đứng ra bày tỏ lập trường, nói rằng bọn họ vô cùng bàng hoàng trước chuyện xảy ra ở nhà họ Lưu, và họ sẽ tìm ra sự thật bằng mọi giá.”
“Ý cậu là mọi chuyện không liên quan gì đến họ à?” Tôi cười.
“Vâng…đúng…đúng là như vậy.” Tiểu Cân Tử gật đầu có chút hoang mang. Sau khi do dự một hồi lại nói thêm: “Nhưng danh tiếng của Tào gia ở Mai Thành thực sự quá tốt, họ nhiều đời hành thiện tích đức. Hầu hết mọi người đều tin tưởng Tào gia.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta không nên bàn luận thật giả đúng sai, chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta.” Tôi dứt khoát ngắt lời.
“Đúng vậy, không liên quan tới chúng ta, chúng ta trở lại việc chính đi!” Thiết Đầu cười nói.
Anh ta lại nghiêng cái đầu to về phía tôi, thấp giọng thì thào: “Số tiền Lưu Hạo chuyển vẫn còn trong tài khoản của tôi, cậu cho tôi số tài khoản tôi chuyển sang.”
“Chuyển cho tôi làm gì? Đây là thù lao cứu người của anh.”
“Ôi, cậu đừng nói đùa, mạng của mấy huynh đệ chúng tôi là cậu cứu về, tôi làm sao có thể cứu người?” Thiết Đầu ha ha cười trừ.
Tôi biết anh ta là không dám nhận hết nên nói: “Nếu anh cảm thấy không yên tâm, cứ chuyển một phần sang chỗ tôi”.
“Vậy…như thế cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559540/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.