"Các người làm gì thế?" Người đàn ông trừng mắt tức giận gào lên.
"Giả vờ không nghe thấy đi." Tôi nói với Trương sư phụ hai người: "Bốn thứ này là mấy con đoản mệnh quỷ sắp chết. Hai người dương khí yếu. Đừng nói gì với bọn chúng, cũng đừng đến gần."
Trương sư phụ hai người thất kinh, tròng mắt như rớt ra, không dám nhìn về phía cửa nhưng vẫn vô thức liếc liếc.
"Ngươi ăn nói vớ vẩn gì vậy?” bốn hán tử đồng thanh hét lên giận dữ, ồn ào vây quanh chúng tôi, chuẩn bị ra tay.
"Thật xui xẻo!" Tôi cau mày nhìn bốn người, "Mặc dày như vậy có tác dụng gì?"
"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Bốn người nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Mấy người mặc dày như vậy mà vẫn run lẩy bẩy còn gì!" Tôi thản nhiên tiếp lời.
"Ngươi... làm sao ngươi biết? Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" người dẫn đầu ngạc nhiên hỏi.
Tôi tặc lưỡi: “Ta đã nói các ngươi là những con đoản mệnh quỷ sắp chết, các ngươi không hiểu tiếng người sao?”
"Vớ vẩn..." Người đàn ông tức giận sừng sộ, nhưng chỉ nói được nửa câu lại nuốt trở lại, nghẹn cả nửa ngày mới dịu giọng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Ngươi... ngươi là ai?"
"Quay về chuẩn bị hậu sự đi thôi." Tôi nhìn họ lắc đầu, rồi ra hiệu Trương sư phụ và Dương đại thúc cùng đi vào trong.
Bốn hán tử muốn ngăn cản, nhưng mới chỉ di chuyển một bước lại có chút sợ hãi.
Trong khi bọ họ do dự, chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gian-de-nhat-cam-ky/3559513/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.