Chương trước
Chương sau
Nhâm Ngân Căn cười híp mắt mở cửa phòng, vừa muốn đi ra thì đã thấy một nam nhân đứng ở ngoài cửa, hắn hơi sửng sốt, vừa định chửi mắng cái đồ không có mắt thì đột nhiên từ dưới háng truyền đến một cơn đau nhức. Hắn còn chưa kịp cúi xuống ôm lấy chỗ đau thì ngay sau đó ở cổ đã nóng lên, tựa hồ có một cái nóng truyền từ cổ ra. Hắn còn muốn nhấc tay che cổ nhưng có làm thế nào tay cũng không chịu nghe lời, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.

"Rầm!" Nhâm Ngân Căn mặt hướng lên trời, ngã ngửa ra sau, con mắt mở trừng, hắn đến chết cũng không biết chết trong tay ai.

Những người trong phòng đều ngừng lại, sửng sốt nhìn nam nhân đứng ở cửa đang chậm rãi đi vào, tay nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chỉ có Trương Linh Linh đang bị đè ở trên giường khi nhìn thấy nam nhân này thì liều mạng giãy dụa vặn vẹo thân thể, trong miệng kêu lên ú ớ, nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt ga trải giường.

Cảm giác an toàn. Thế nào gọi là cảm giác an toàn? Chỉ có lúc mà nàng cần nhất, nam nhân kia lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, làm cho nàng cảm thấy an tâm, cho nàng sự ấm áp, cho nàng không hề thấy sợ hãi, đó mới chính là cảm giác an toàn.

Từ nhỏ đến lớn, Trương Linh Linh chưa bao giờ có cảm giác ấm áp như vậy, nếu không phải thân thể bị trói không nhúc nhích được, thì nàng muốn lập tức nhào vào trong lòng người mà nàng kêu là ca ca, khóc thoải mái một hồi.

Có lẽ chỉ lòng ngực của hắn mới là nơi ấm áp nhất, an toàn nhất.

khuôn mặt Mười Một rất lạnh lùng, từng bước một bước tới chỗ Trương Linh Linh. Giờ phút này trên người hắn tỏa ra sát khí dày đặc, chỉ cần ở gần hắn một chút sẽ cảm thấy không rét mà run. Tứ ca nuốt ực một ngụm nước bọt, nhấc chiếc quần đã cởi một nửa lên, vô thức lùi về phía sau tránh đường. Hắn biết như thế này thật là mất mặt, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Mười Một, hắn căn bản không dám hung hăng, chỉ cảm thấy cả thân thể lạnh như băng, trái tim nhảy lên liên tục.

Mười Một đi tới bên giường, giọng lạnh băng như từ địa ngục U Minh phát ra: "Cút."

Xoạt! Bốn nam nhân đang đè trên người Trương Linh Linh không hẹn mà cùng thối lui. Căng thẳng nhìn nam nhân khí tức băng lãnh như ác ma đang cởi sợi dây lưng trói tay Trương Linh Linh. Tiếp tới bỏ cái khăn đang bịt kín miệng cô bé ra.

"Anh!" Trương Linh Linh vừa mới họat động lại được thì lập tức nhào vào lồng ngực Mười Một, thất thanh khóc.

"Anh ư?"

Lông mày của Tứ ca nhảy lên hai cái. Căm hận trừng mắt Nhâm Ngân Căn đã chết nằm trên mặt đất, cái tên chết tiệt này lại dám không nói cho hắn biết con ả này có một người anh lợi hại như vậy.

Nhưng Nhâm Ngân Căn đã nói qua là trong nhà con ả chỉ có cha mẹ làm công chức, cũng không có bối cảnh gì to tát, bây giờ thằng anh của nó từ cái lỗ nào chui ra vậy?

Trên người Mười Một tỏa ra huyết khí mà chỉ khi giết qua vô số người mới có được, đối với cao thủ mà nói đó chính là sát khí, chính là người thường chưa có tiếp xúc qua thì giải thích đó chính là khí thế, một loại khí thế cao cao tại thượng, khiến ngươi không dám khinh nhờn, kẻ đó chỉ tùy ý nhấc tay, thậm chí một ánh mắt cũng khiến ngươi không dám nhìn thẳng.

Tứ ca dù sao cũng đã gặp qua người như thế, biết Mười Một có khí thế cường đại như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Trước tiên cần dò xét đối phương xem có thực sự địa vị cao xa hay không. Tứ ca vội ho một tiếng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng đối với Mười Một xuống, cười khan nói: "Vị huynh đệ này....."

Mười Một quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

Không biết taị sao, câu nói dở dang của Tứ ca không thể phát ra được nữa, ánh mắt Mười Một giống như một thanh kiếm sắc bén chiếu thẳng vào yết hầu của hắn, làm cho những từ định nói ra chỉ có thể nuốt lại vào trong bụng.

Cho đến lúc Mười Một quay đầu lại không nhìn hắn nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Linh Linh, áp lực đối với Tứ ca chợt biến mất, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hỏang sợ, ánh mắt nhìn vào lưng Mười Một.

Bốn gã thủ hạ của hắn không dám nhìn Mười Một mà chỉ ngoái cổ nhìn Tứ ca.

Tứ ca biết lúc này không thể yếu thế mất mặt trước đám thủ hạ, nếu không thì lão đại này sẽ không ai nguyện ý theo cả. Nghiến răng, Tứ ca cứng cỏi nói: "Huynh đệ, chúng ta chính là người của Thanh bang, ta gọi là Triệu Tứ, lão đại của ta chính là Nha ca thủ hạ của Mã Tử ca dưới trướng Đao ca của Thanh Bang."

Mặc kệ thế nào trước tiên đem bang hội cùng với lão đại nói ra thì sẽ không bị lỗ, Thanh bang ở trong quốc nội thì không phải ai cũng dám động vào. Đáng tiếc Tứ ca lại không biết đứng trước mắt mình là một nam nhân có thể cùng Vu Quang Hải - một trong ba đại trưởng lão Thanh bang - ngồi chung bàn rượu.

Mười Một không nói gì, cũng không nhìn hắn, trước khi đến đây Diệp Kiếm cũng đã nói qua cho hắn, quán massage Tín Thiên chính là sản nghiệp của Thanh Bang, bây giờ do thủ hạ của thủ hạ dưới trướng của hắn là Tiểu Đao quản lý. Mặc kệ Mười Một muốn làm gì, mặc kệ gây rối thế nào, cũng đều chẳng sao cả.

Thấy Mười Một không nói lời nào, Tứ ca cho là người này đối với Thanh Bang có phần cố kỵ, nở nụ cười tươi, tiến lên vài bước định vỗ vai của Mười Một nói vài câu, song phương đều có thể xuống thang, sau đó kết thành bằng hữu.

Nhưng mà tay hắn chưa kịp chạm lên vai của Mười Một, đột nhiên gã đã đưa tay trái xoay ra sau một cái, Trảm nguyệt cắm vào trái tim Tứ Ca, khửu tay trái đánh vào ngực của đẩy hắn ra trước khi máu trong tim kịp phun ra, tránh cho máu của hắn văng lên trên người của bản thân và Trương Linh Linh.

Bốn gã thủ hạ của Tứ ca còn chưa có phản ứng gì thì Trảm Nguyệt đã tới như sấm chớp cắm vào hốc mắt kẻ đứng cạnh Mười Một, ngay sau đó lưỡi đao sắc bén lại rạch cổ của một gã khác. Khi hai gã đó đến chết cũng không thể kêu lên một tiếng vừa mới ngã xuống, thì Mười Một tay trái cầm Trảm Nguyệt vẩy ra một nhát, không ngừng xoáy tít lượn một cung tròn, từ tay trái của Mười Một vòng ra sau lưng của Trương Linh Linh, sau khi rạch cổ hai gã nam nhân còn lại đứng bên phải, lại bay trở về tay phải Mười Một.

Ngự kiếm thuật! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nếu cảnh này bị người Kiếm Tông nhìn thấy, dám chắc là sẽ chấn động. Đây không ngờ lại là chiêu Yến Luân Hồi trong Ngự Kiếm Thuật mà Mười Một vẫn không cách nào tu luyện được!

Bởi vì Mười Một luyện chính là nội công dương tính của Long gia, rất khác biệt với nội công âm tính của Kiếm tông, cho nên hắn căn bản không thể sử dụng được mấy tuyệt chiêu của Kiếm tông. Như chiêu Yến Luân Hồi này nếu sử dụng nội công dương cương của Long gia thì sẽ biến thành một đường thẳng tắp hoàn toàn không có sự phiêu dật cùng với quỷ dị của bản thân nó. Chính lúc này, Mười Một căn bản ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua chỉ đơn giản vung tay lên đã có thể sử dụng thành công Yến Luân Hồi rồi, điểm này cả bản thân hắn cũng thấy kinh ngạc.

Nếu Lục Kiếm biết điều này thì dám chắc là sẽ cất tiếng khen ngợi: Phá rồi làm lại, thất bại mà thành công lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.