Chương trước
Chương sau
Thiên Táng kêu lên: "Cái này thì khác, lúc đó là chúng ta ra tay giúp bọn họ trốn thoát mà."

"Chúng ta chỉ cứu Lãnh Dạ thôi, với mức độ thụ thương của Mười Một lúc đó thì không thể nào trốn thoát nổi. Điểm nảy đến cả chúng ta còn biết, Long Hồn và chính phủ chẳng thể nào không biết. Giải thích duy nhất chính là có nội quỷ, bọn họ đã bí mật đem Mười Một đi." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mười Ba gật đầu nói: "Sau đó Thần Kiếm liền bị giam lỏng."

"Đúng, bởi lẽ Thần Kiếm là người đáng nghi nhất, nhưng bọn họ còn chưa tìm được chứng cứ xác thực chừng minh sự biến mất của Mười Một có liên quan tới Thần Kiếm, cho nên cũng không dám quá trắng trợn, chỉ dùng lý do tạm thời nghỉ ngơi điều dưỡng để giam lỏng Thần Kiếm. Nhưng chuyện này chỉ bằng vào một mình Thần Kiếm thì không thể nào làm được, hơn nữa lúc đó Thần Kiếm cũng không ở trong đội ngũ truy bắt Hắc Ám Thập Tự. Cho nên chắc chắn còn có người khác ngầm phối hợp tiếp ứng. Nhưng cấp trên thực sự lại chẳng thể tra ra ngoài Thần Kiếm còn có ai là nội quỷ, vì thế chuyện có quan hệ trọng đại như danh sách kia liền dứt khoát giấu luôn toàn bộ Long Hồn. Nhưng Âu Dương Bác thì chắc chắn là sớm đã đem chuyện về danh sách kia báo lên với quốc gia rồi, nếu không thì sẽ chẳng thể nào giải thích được việc tại sao Long Hải Du lại biết về danh sách đó, còn có thể kịp thời thông tri cho chúng ta. Nhưng Long Hồn, đến bây giờ lại vẫn chẳng biết được sự thực."

Mười Ba khẽ gật đầu nói: "Phân tích của ngươi quả thực rất hợp tình hợp lý."

Thiên Táng chen vào: "Nhưng bọn họ làm như vậy, không sợ người của Long Hồn biết rồi thì sẽ nguội lòng sao?"

"Sẽ không đâu." Lục Đạo nói: "Long hồn có như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn thuộc về một cơ cấu của quốc gia, lòng trung thành của mỗi một người bên trong đều rất cao. Hơn nữa bọn họ luôn một lòng với quốc gia, chẳng phải cá nhân. Ách… nghe không hiểu ư?"

Nhìn vẻ mặt mơ màng của Thiên Táng, Lục Đạo liền biết lời mình vừa nói coi như phí phạm rồi, dứt khoát chuyển sang cách nói đơn giản hơn: "Hoặc ngươi cũng có thể giải thích thế này, một nhân viên công chức, bọn họ làm sai bị cấp trên trách phạt một trận, lẽ nào như vậy nghiêm trọng đến mức phải từ chức không làm, hoặc giả đầu hàng kẻ địch phản bội đất nước sao?"

Thiên Táng cuối cùng cũng mãn ý nói: "Nói như vậy thì ta hiểu rồi."

Lục Đạo không khỏi lau mồ hôi lạnh, nói chuyện với tên đầu bò Thiên Táng này, thực đúng là mệt mỏi hơn so với làm bất kỳ chuyện gì.

Mười Ba nheo mày nói: "Đại khái là hiểu rồi, bởi lẽ lần trước quốc gia vì chuyện Mười Một trốn thoát mà bắt đầu hoài nghi trong Long Hồn có nội quỷ, trước khi chưa điều tra rõ ai là nội quỷ, chuyện này dứt khoát sẽ phải giấu toàn bộ Long Hồn, do Âu Dương Bác người nắm dữ danh sách bí mật tiến hành gạt bỏ những nhân viên trên danh sách, cho nên không lâu trước đây quân đội có dấu vết điều động, đó chính là do Âu Dương Bác đã bắt đầu hành động rồi, bước đầu tiên của hắn chính là khống chế quân đội chặt chẽ. Sau đó câu chuyện phát triển theo hướng mà chẳng ai ngờ được, Mười Một không ngờ lại xuất hiện vào lúc này, thậm chí còn gửi viên đạn băng cho Âu Dương Bác, nhân vật quan trọng nhất trong sự kiện. Ồ, chuyện cứ như vậy, bọn họ lại càng thêm tin tưởng, Mười Một đã bán đứng Long Hồn, chuyển sang hợp tác với Huyết Mân Côi. Cho nên bất đắc dĩ đành phải sử dụng lại Long Hồn, bởi lẽ chỉ có Long Hồn mới có năng lực bảo vệ được Âu Dương Bác, thậm chí bắt Mười Một về.

Lục Đạo bẻ bẻ ngón tay, nói: "Tiếp theo sẽ đặc sắc rồi, hai bên bắt đầu bố trí. Người muốn giết Âu Dương Bác bày ra một thế cờ liên hoàn, nghĩ cách khiến cháu gái của Âu Dương Bác chạy đến phương bắc tìm sự giúp đỡ của hắn, sau đó nửa được ngăn cản lại, sau đó dùng một cao thủ thôi miên đã an bài sẵn từ trước mạo danh cô ta vào ẩn náu bên cạnh Âu Dương Bác. Sau đó lại sai nội gian bên cạnh Âu Dương Bác tiết lộ tin tức này cho Âu Dương Lâm, Âu Lương Lâm lo lắng cho sự an nguy của phụ thân hắn nên đương nhiên sẽ vội vã trở về, như vậy cũng sẽ bị rơi vào trong cái ván cờ này. Bọn chúng bắt Âu Dương Lâm đi, đồng dạng cũng cho một kẻ mạo danh đã được sắp xếp từ trước thay thế. Sau đó thì là lúc mấu chốt rồi, lừa gạt Âu Dương Ninh tới, Âu Dương Ninh trong cả ván cờ từ đầu tới cuối đã được ấn định là một con cờ thí, nhưng cũng là một con cờ không thể thiếu được. Cả một ván cờ hoàn mỹ từ đầu đến cuối đã được bày ra, cháu gái của Âu Dương Bác thừa lúc tất cả mọi người nghi thần nghi quỷ, tìm cơ hội thôi miên Âu Dương Ninh, khiến nàng ta đi giết Âu Dương Bác. Nước cờ này không thể thành công được, nhưng cũng không thể thiếu, như vậy có thể làm cho tất cả mọi người càng thêm tin rằng đó là hành động của Mười Một, hơn nữa cũng tạo cho Âu Dương Lâm một cơ hội tốt nhất để anh dũng chịu bị thương, sau đó liền tìm cách giết Âu Dương Bác, giá họa cho Mười Một. Bởi lẽ hắn là con trai của Âu Dương Bác, cho nên sẽ chẳng có ai hoài nghi đến hắn cả. Đây chính là một thế cờ hoàn mỹ nhất, một thế cờ liên hoàn như áo trời không kẽ hở. Ưu thế lớn nhất của bọn chúng chính là ở đây, lúc nào cũng có thể mạo danh bất cứ người nào, lại không bị người khác nhìn ra kẽ hở. Cho nên chẳng có gì là bất ngờ, Âu Dương Bác chết chắc rồi."

"Không ngờ lại bất ngờ như vậy." Mười Ba lại hỏi: "Danh sách thì sao? Bọn chúng sau khi giết Âu Dương Bác, danh sách làm thế nào?"

"Cái đó rất đơn giản, bởi lẽ bọn chúng đại khái đã tìm được chỗ giấu danh sách rồi."

Thiên Táng sững sờ: "Ý gì vậy?"

"Âu Dương Bác cả đêm đó đều ở chỗ nào?"

Thiên Táng vội nói: "Thư phòng."

"Tại sao hắn phải ở trong thư phòng?"

"Đại khái là không muốn gây họa cho vợ con, ách… ách?" Thiên Táng trợn tròn mắt lên: "Danh sách ở trong thư phòng?"

Lục Đạo cười nói: "Không sai, bắt đầu biết suy nghĩ rồi đó, có tiến bộ."

Thiên Táng tức giận nói: "Đừng có dây với ta!"

Lục Đạo tiếp tục nói: "Danh sách quả thực ở trong thư phòng, một thứ quan trọng như vậy, chắc chắn Âu Dương Bác phải đích thân coi giữ mới có thể yên tâm, hơn nữa bên ngoài còn có tầng tầng lớp lớp cao thủ của Long Hồn bảo vệ, cho nên hắn mới có lòng tin có thể bảo vệ được danh sách này. Nhưng chỗ quan trọng nhất trong sự kiện là, bất ngờ lại xảy ra cái này, trên người mà chẳng ai đoán được."

"Ồ." Mười Ba ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Long Hồn làm sao mà biết Âu Dương Lâm có vấn đề? Hay là Âu Dương Bác đã nhìn ra trước rồi?"

"Không, Long Hồn không biết, Âu Dương Bác cũng không biết." Lục Đạo nói: "Ngươi đừng có quên, Long Hồn căn bản không biết đến chuyện danh sách, cho nên bọn họ sẽ chỉ cho rằng Mười Một muốn giết Âu Dương Bác là vì bị bức đến không còn đường nào để đi nữa nên muốn phản kích. Cho nên đây chính là sai lầm trí mạng nhất của họ, cũng là sơ sẩy lớn nhất của cấp trên."

Thiên Táng hỏi: "Nhưng cuối cùng không phải Âu Dương Bác vẫn có thể sống tiếp sao?"

Lục Đạo lườm hắn một cái: "Âu Dương Bác có thể sống sót, không phải là vận khí, cũng không phải nhờ vào bản sự của Long Hồn, mà là có một người trong bóng tối ngầm bố trí một thế cờ khác, thế cờ "mời ngài vào chum" (chui đầu vào rọ)."

Mười Ba hai mắt sáng lên: "Mười Một?"

"Đúng!" Lục Đạo vỗ tay nói: "Trừ hắn ra, ta chẳng nghĩ ra được người nào khác." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Lúc chiều tối có phải Tửu Quỷ một mình rời khỏi đó một quãng thời gian không?"

Mười Ba gật đầu nói: "Nói là đi nhà xí, nhưng rời đi tới hơn nửa giờ, khi trở về một thân toàn mùi rượu, không cần nói cũng biết là lén trốn đi đâu đó uống rượu rồi. Bởi lẽ loại tình huống này trước đó đã xảy ra rất nhiều lần, cho nên không có ai hoài nghi lão cả."

Lục Đạo trầm ngâm nói: "Không đúng, không phải là lão lén đi uống rượu, mà là lén lút ra ngoài đi gặp Mười Một. Nói như vậy trong quãng thời gian này Mười Một đều luôn ẩn nấp ở gần khu quân sự, hơn nữa giữa hắn và Tửu Quỷ còn có phương pháp liên lạc bí mật. Sau đó, Mười Một liền bố trí ra cái thế "mời ngài vào chum này"."

Thiên Táng không nén nổi chen vào: "Mười Một đã biết Âu Dương Lâm khả nghi?"

Lục Đạo lắc đầu nói: "Không, hắn cũng không biết. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, Mười Một nhất định cũng đoán được người không có khả năng nhất mới là người của lúc quan trọng nhất. Cho nên hắn đã phân tích toàn bộ sự kiện và năng lực của mỗi một người Long Hồn phái tới, làm ra quyết định này thì rất đơn giản, cũng khiến người ta không ngờ được nhất. Chính là sai Bách Biến đóng giả làm Âu Dương Bác, sau đó không nghe không hỏi gì với chuyện xảy ra, lặng yên mà quan sát tất cả. Sau đó, chỉ cần đợi mấy kẻ kia nhảy ra.

Nói đến đoạn sau, sắc mặt Lục Đạo không nén nổi xuất hiện một tia tiếu ý: "Mười Một, ta càng ngày càng không nhìn thấu được ngươi. Người này, thực là lợi hại."

Thiên Táng hỏi: "Tại sao ngươi khẳng định chính là Mười Một?"

Lục Đạo giải thích: "Thứ nhất, Long Hồn không biết đến chuyện danh sách, cho nên không thể nào ngờ đến có một thế cờ tinh vi như vậy. Thứ hai, Âu Dương Bác tuy biết chuyện dạnh sách, nhưng với cách làm người của hắn thì không thể nào bảo người khác mạo hiểm đứng ra bị giết thay mình. Thứ ba, Tửu Quỷ và Bách Biến vẫn luôn nấp trong thư phòng, không rời Âu Dương Bác nửa bước, mà những người khác của Long Hồn đều ở bên ngoài. Nếu không phải Mười Một mượn lời Tửu Quỷ bảo Âu Dương Bác bố trí như vậy, ta đoán Âu Dương Bác không thể nào đồng ý để người của Long Hồn ở sát cạnh mình, bởi lẽ hắn cũng lo lắng mình sẽ làm trái mệnh lệnh, không cẩn thận làm lộ chuyện danh sách cho Long Hồn biết. Chỉ có Tửu Quỷ nói ra chuyện danh sách rồi, Âu Dương Bác mới tin rằng lão đã đi gặp qua Mười Một, đồng thời biết được bí mật này. Ồ, nói như vậy, hai người Tửu Quỷ và Bách Biến cũng là nội quỷ, ít nhất cũng có lòng với Mười Một."

Mười Ba dựa lưng lên ghế sô pha, sắc mặt bình tĩnh nói: "Quả đúng là đặc sắc, mưu kín mưu hở tầng tầng lớp lớp, xem ra cũng không thể coi thường đám Huyết Mân Côi này. Đúng rồi Lục Đạo, ngươi cho rằng Mười Một có phù hợp với yêu cầu của chúng ta?"

Lục Đạo gật đầu nói: "Tuyệt đối phù hợp, không cần biết là trí hay là lực của hắn, đều là cái mà chúng ta cần. Đặc biệt là sự tỉnh táo và thế cờ dĩ lực phá xảo mà hắn biểu hiện ra trong lần đấu trí lần này, ngoài ta ra thì chẳng ai có thể so sánh nổi. Ít nhất khi ta còn chưa rõ trong Long Hồn có Bách Biến với khả năng bắt chước người khác tồn tại ở đó, ta chẳng thể nào dễ dàng bảy ra một thế cờ hoàn mỹ như vậy được."

Đúng vào lúc này Mười Ba dường như đã đưa ra quyết định gì đó, gật đầu nói: "Được, vậy sẽ đi làm theo lời Hải Du tiên sinh."

Lục Đạo lại nhắc nhớ: "Nhưng ngươi phải suy nghĩ kỹ trước đó, một khi chúng ta cũng bị kéo vào trong, sẽ không dễ thoát thân đâu. Qua chiến sự hôm nay, trường chiến đấu này thực sự không đơn giản như thế đâu, một bên là Huyết Mân Côi, một bên là Long Hồn cộng thêm Âu Dương Bác, còn chúng ta với Hắc Ám Thập Tự là thế lực mỏng manh nhất. Một khi ba phía phát sinh hỗn chiến, chúng ta có khả năng bị nuốt trọn đó."

Mười Ba cười lạnh lùng, ngữ khí bình thản nói: "Muốn ăn được chúng ta thì cũng phải trả giá đó. Hơn nữa…" Hắn nhìn Lục Đạo, lạnh nhạt nói: "Đây chẳng phải cũng là điều mà ngươi hi vọng sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.