"Tôi cũng là người trong hoàng gia, điều kiện này chỉ áp dụng với dân thường thôi"
Không đợi Nhan Dạ Khiêm trả lời Gia Châu vung tay ra khỏi anh rồi vặn khóa cửa như muốn chạy thật nhanh.
Nhưng đời đâu như là mơ, anh nhanh tay hơn kéo cô vào lòng sau đó khóa chốt cửa bằng vân tay của mình.
"Hơ bây giờ em muốn đi là đi đúng không"
"Em nên nhớ Ninh Lạc Y còn đang nằm trong tay tôi".Đến nước này anh cũng chỉ biết lấy Ninh Lạc Y ra để giữ cô lại.
Gia Châu nghe anh uy hiếp xong mặt mày biến sắc chỉ ngón tay trỏ vào mặt Nhan Dạ Khiêm nói lớn:
"Anh! Anh là đồ điên, đồ thần kinh, đồ có bệnh"
"Được, bây giờ tôi liền cho em biết thế nào là đồ thần kinh". Nhan Dạ Khiêm nghiến răng nói.
Vừa dứt lời Nhan Dạ Khiêm dùng tay tháo cà vạt ra, rồi trói hai tay Gia Châu lại với nhau, sau đó ném cô lên giường. Còn anh thì bắt đầu lột sạch quần áo, chỉ còn chừa lại chiếc quần con màu đen trên người.
Hàn Gia Châu nằm trên giường run rẩy. Thế mà bây giờ cô lại sợ biết vậy khi nãy không nói cho xong. Hmu!
"Anh, anh làm gì vậy sao lại cởi đồ"
Nhan Dạ Khiêm nhìn con mèo đang run rẩy trên giường nhếch mép nói:
"Làm gì chẳng phải em hiểu nhất sao?"
Không đợi cô đáp trả anh đã khom người xuống hít hà mùi hương vị hoa hồng trên hõm cổ cô. Nhan Dạ Khiêm dùng răng cắn thật mạnh vào xương quai xanh khiến cho nó rỉ máu như trừng phạt.
Đừng đợt hơi nóng của anh phà vào cổ cô kèm với cái cắn khi nãy khiến cô không khỏi rên lên:
"Um đau, anh mau bỏ ra"
Nhan Dạ Khiêm vừa dùng tay cởi áo cô vừa nói:
"Đau để em nhớ, tốt nhất mai mốt không nên khiêu khích sự nhẫn nại của tôi"
Lột sách lớp áo bên ngoài của cô, bên trong lộ ra chiếc áo bra màu đỏ đậm, ẩn hiện bên trong là bộ ng.ực đang căng tròn lên.
"Đẹp thật, cho tôi ăn không?"
Hàn Gia Châu hiểu được ý nghĩ của anh liền thẳng thừng hít hà đáp:
"Không được, anh mau cởi trói rồi tôi quyết đấu 500 hiệp với anh". Sức trói của anh rất mạnh, dù cô đã được huấn luyện qua nhưng cũng không cách nào thoát ra được. Hai chân của cô thì bị anh đè cứng chỉ biết bất lực nằm đó luyên thuyên.
Anh nhìn cô bất lực vùng vẫy rồi ghé sát vào tai cô:
"Ha, là em nói đó nha, giờ em nên để dành sức quyết đấu 500 hiệp với tôi". Rõ ràng anh biết lời cô nói ý là muốn đánh nhau với anh nhưng anh vẫn làm bộ hiểu lầm.
"Không phải, ý tôi không phải như..A um"
Anh dùng miệng mút một bên ngự.c của cô khiến cô không khỏi rên lên. Tay còn lại thì nhào nặn một bên đồi còn lại, khiến nó biến dạng đủ kiểu.
"Um, anh bỏ ra, đau,đau"
"Không bỏ, có chết cũng không bỏ". Anh đáp lại cô bằng giọng nói lạnh lùng rồi tiếp tục mút ngự.c của cô.
Nhan Dạ Khiêm thò tay xuống bên dưới Gia Châu xé rách chiếc quần con màu đỏ của cô rồi đưa một ngón tay vào hang động thăm dò khiến Gia Châu trợn tròn mắt hổn hển rên:
"Hic anh mau lấy tay ra, tôi không chịu nổi nữa". Cô hít hà tủi thân nói tiếp:
"Xin lỗi tôi không nên chửi anh, tôi...xin."L-ỗi rồi anh tha cho tôi được không!.Nguyên văn của cô là vậy nhưng chưa nói hết đã bị anh chặn miệng lại bằng một nụ hôn mạnh bạo:
"Không cho em xin lỗi, bây giờ em chỉ có thể chuột lỗi bằng việc cho tôi ăn no thôi"
Nói xong Nhan Dạ Khiêm lại đi thêm một ngón tay vào hang động bé nhỏ của cô tiếp tục thăm dò.
"Hu..hu anh dừng lại tôi không chịu nổi mất".Lúc này cô và anh đều bị sắc dục che mờ dáng vẻ thận trọng mất rồi. Hàn Gia Châu vừa nói nước mắt từng dòng rơi xuống hai bên gò má đỏ hồng của cô. Nhan Dạ Khiêm dùng lưỡi liếm nước mắt của cô dỗ dành nói:
"Ngoan anh thương! Nước ra nhiều thế này rồi để tôi giúp em chịu không".Anh dơ bàn tay dính đầy mật ngọt của cô lên cho cô xem. Mặt Gia Châu đỏ ửng khi nhìn thấy nó:
"Không chịu, không muốn như thế nữa". Cô lại cố vùng vẫy nhưng đều không có tác dụng.
Nhan Dạ Khiêm ánh mặt đục ngầu nhìn cánh tay đỏ ửng đang vùng vẫy của cô rồi xót xa tháo ra sau đó dùng tay của anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô đè xuống giường:
"Không chịu cũng phải chịu cho tôi"
Nhan Dạ Khiêm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt kiềm không được bèn cởi thứ cuối cùng trên người, giải phóng cự lo.ng to và dài ra. Hàn Gia Châu nhìn hàng khủng của anh không khỏi sợ hãi thốt lên:
"Aaa của anh to quá không được, tôi không muốn, anh bỏ ra"
Nhan Dạ Khiêm nhếch môi nói nhỏ vào tai cô:
"To cũng là của em hết, lần trước vào được lần này cũng phải được cho tôi không thì tôi giúp em nới lỏng ra"
Nói xong anh đưa sát cự lo.ng vào trước hang động của cô. Lúc này Gia Châu đã sợ hãi đến toát mồ hôi:
"Huhu... không được vào, thật sự không được đâu huhu..anh tha cho tôi đi, giờ tôi liền ra ngoài tìm người khác cho anh"
Nghe cô nói như vậy ánh mắt của anh biến sắc liếc xéo cô một cái:
"Em mà nói lại một lần nữa tôi liền đi vào, em dám chê cái đó của tôi hả, còn dám nhường tôi cho cô gái khác"
Hàn Gia Châu gật đầu:
"Được không nói nửa vậy... "
Anh không đợi cô nói hết liền ôm cô ngồi lên người anh, xoay cô đối diện với anh rồi thúc một cái thật mạnh vào trong
"Aaaaa...". Thế mà nó lại vào rồi, lần trước do cô bị dính thuốc nên tỉnh lại cũng không tin cho lắm thế mà bây giờ lại....
Gia Châu mệt nhọc rên lên:
"Huhu anh mau lấy ra đi, đau quá.... hic"
Nhìn nước mắt trên mặt cô cứ lăn dài mà lòng anh lại đau, Nhan Dạ Khiêm dùng tay lau nước mắt của cô rồi nói:
"Ngoan không khóc! một lát sẽ không đau nữa"
Anh lại dùng miệng mút một bên ngự.c của cô theo từng nhịp thúc của anh là bộ ngực của cô lại rung lên
"Um...um..ha..um"
"Hự em mau thả lỏng ra đi, không thì gãy mất"
Không biết bằng cách nào mà cô lại nghe theo lời của anh
"Ngoan, thả lỏng ra rồi sẽ không đau nữa, đừng khóc nữa nhé"
Hàn Gia Châu thở hổn hển dựa lên vai anh không đáp. Anh lại hỏi:
"Sao không trả lời tôi". Dứt lời Nhan Dạ Khiêm lại thúc thêm vài cái.Hàn Gia Châu thở hổn hển nhỏ giọng nói:
"Hic anh làm tôi đau chết đi được, không có nói nổi"
Bên dưới miệng hang của cô đã bắt đầu chảy ra những dòng mật ngọt. Anh lại xin xỏ:
"Cho tôi liếm bên dưới nhé"
"Um".Cô bị sắc dục che mờ mắt lại rên lên nhưng Nhan Dạ Khiêm lại tưởng cô đồng ý bèn quỳ hai chân xuống giường rồi đưa hai chân cô gác lên cổ anh tay còn lại của cô liền ôm chặt lấy đầu của anh.
Anh bắt đầu liếm láp những dòng mật ngọt và **** **** của anh với cô hòa lại rồi hí hửng nói với Gia Châu:
"Châu Châu nhìn xem tôi đang liếm láp mật ngọt của em và tôi đấy "
Không đợi cô lên tiếng anh lại dùng lưỡi ngoáy sâu bên trong khiến cô trợn tròn mắt thốt lên:
"Huhu đau anh đừng ngoáy nữa"
Anh thấy cô như vậy liền không liếm nữa thay vào đó anh lại đưa cậu nhỏ vẫn còn cuơ.ng cứng ngắt vào hang động sâu của cô rồi thúc mạnh liên tục. Mất ngọt từ bắp đùi cô nối đuôi nhau chảy xuống:
"Ha...um...um...."
"Um...anh nhẹ thôi... ".Đến thời khắc này cô đã không còn kháng cự bởi cô hiểu được đạo lý càng chống cự anh ta càng hứng.
"Tôi bắn vào nhé..". Anh nói vào tai cô nhưng lúc này cô đã ngất liệm vì quá mệt mỏi. Thấy Gia Châu không có đáp anh tiếp tục bắn **** **** vào bên trong cô. Trong suốt quá trình anh không có dùng biện pháp phòng tránh. Nhưng Nhan Dạ Khiêm không sợ trời không sợ đất làm sao có thể sợ làm cô có thai. Có thì anh nuôi càng dễ ràng buột cô hơn.
Anh thấy cô đã ngất nên ôm cô vào nhà vệ sinh tắm rửa cho hai người xong lại ôm cô lên giường đắp chăn vòng tay ôm cô rồi cùng ngủ.
...---------Hết Chương 12---------...
Chapp này đen tối qué đi hí hí><
Có thể kinh nghiệm viết của mình còn dở nhưng mình sẽ cố gắng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]