Nhân lúc Hàn Gia Châu còn ngủ Nhan Dạ Khiêm đã đưa cô về nhà riêng của anh. Anh nằm nghiêng tựa gối nhìn cô gái đang ngủ say xưa.
Anh cầm lấy tay cô từ trong chăn ra thì có một USB màu bạc rơi xuống. Đây là gì nhỉ? Nhớ lại hôm qua lúc cô đôi co với đám người áo đen thì có nhắc đến USB Không lẽ là cái này!
Nhan Dạ Khiêm cầm lấy USB cho thẳng vào túi thì cô gái kế bên liền mở mắt lòm khòm ngồi vậy. Hàn Gia Châu không để ý đến người đàn ông bên cạnh liền bước xuống giường thì một cơn đau ập đến từ bộ phận bên dưới khiến cô ngã quỵ:
"Um đau vcl" Cô vừa chóng một tay lên giường vừa nói với giọng say ke.
Nhan Dạ Khiêm thấy cô không ổn liền đi lại bế cô lên giường không quên trách mắng:
"Còn biết đau là gì nữa hả! Em mà ngoan một chút thì đâu có đi không nổi như bây giờ"
Hàn Gia Châu vừa bị mắng vừa bị đau liền nũng nịu nói lại:
"Anh thử nằm ở dưới đi! Anh thì sướng rồi tôi là bị anh ép buộc chứ bộ"
Nhan Dạ Khiêm nhìn Hàn Gia Châu đang say ke nũng nịu liền bật cười thành tiếng:
"Ha..lần sau cho em cưỡi ngựa chịu không"
Hàn Gia Châu nghe xong liền thấy có gì đó không đúng? Lần sau? Omg cô bị trúng kế rồi!
"Lần sau cái con khỉ"
Không để Gia Châu mắng tiếp anh đã xuống môi cô một nụ hôn mãnh liệt. Hàn Gia Châu đột nhiên bị hôn lên môi không kiềm được giọng:
"Um....um..um". Hai tay cô quơ qua quơ lại như muốn thoát ra thì bị một tay anh chế ngự kéo lên đầu.
Nhan Dạ Khiêm hôn khoảng 2 phút rồi mới dứt cô ra. Hàn Gia Châu thở hổn hển mắng:
"Sao anh cứ cưỡng hôn tôi hoài thế"
Anh không trả lời câu hỏi này của cô liền nói:
"Đi xuống đây ăn sáng với tôi"
Nhắc mới nhớ cô cũng đói bụng quá, từ lúc bị đám áo đen chặn lại thì đến giờ cô vẫn chưa ăn gì. Hàn Gia Châu ngoan ngoãn lê cơ thể đang đau nhất chân đi theo anh xuống dưới.
Trời ơi! Nhà cô còn to ơi là to mà bây giờ nhà của anh ta còn to hơn gấp 10 lần. Nội thất trong nhà có cái làm bằng vàng còn có cái làm bằng những vật liệu hàng xa xỉ trong thật đẹp mắt! Hàn Gia Châu âm thầm cảm thán nhưng cũng không qua khỏi tầm mắt chim ưng của Nhan Dạ Khiêm:
"Tất cả là của em"
Hàn Gia Châu nghe xong câu nói của anh đến ngớ người? Em nào chứ không phải em này nha!
"Đến rồi mau ngồi xuống"
Hàn Gia Châu đi lại bàn thấy có rất nhiều ghế bèn ngồi đại xuống. Cô cố ý chọn cái xa nhất Nhan Dạ Khiêm. Anh thấy cô có ý né tránh liền cau mày uy hiếp:
"Trong nhà của tôi rất có quy tắc ghế đó có người ngồi rồi em đi lại đây"
Đi lại đây? Kế bên hắn chỉ có một cái ghế không lẽ phải ngồi với anh ta? Mà anh ta ngồi đầu bàn hình như là chức vị cao nhất thì phải mình ngồi chắc không phù hợp cho lắm. Hàn Gia Châu đề nghị:
"Hay là tôi đem lên phòng ăn nha"
Nhan Dạ Khiêm liếc xéo cô một cái rồi chỉ điểm:
"Kế bên tôi còn một cái chưa ai ngồi, em lại đây ngồi tạm đi"
"Không cho từ chối, từ chối thì lên giường 500 hiệp"
Cô bị anh uy hiếp liền ngoan ngoãn lại ngồi kế bên Nhan Dạ Khiêm. Trong phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, dù rất nhỏ nhưng vì cô đã được huấn luyện nên cô nghe được cũng chẳng xa lạ gì.
Cô hầu gái với bộ đồ Tây không chút hở hang kính trọng nói:
"Xin hỏi Vương Tước và Vương Nữ muốn ăn gì ạ"
Hàn Gia Châu được hỏi bèn liệt kê đáp:
"Ờm cho tôi một miếng bánh mì với một cái trứng ốp la thêm ly sữa tươi là được rồi! Cảm ơn"
Cô hầu gái gật đầu quay qua Nhan Dạ Khiêm mở lời:
"Còn Vương Tước...."
Nhan Dạ Khiêm không thèm nhìn cô hầu gái đó một cái lạnh lùng nói:
"Cô ấy ăn gì tôi ăn đó!"
Cô hầu gái cuối đầu thấp hơn khi nãy rồi lui ra
Lúc này Hàn Gia Châu sực nhớ ra gì đó liền hỏi Nhan Dạ Khiêm:
"Khi nãy anh có thấy thứ gì trên người tôi không?"
Nhan Dạ Khiêm nhìn cô rồi trả lời:
"Không"
Hàn Gia Châu nghe anh trả lời cọc lóc thì cũng không hỏi nhiều im miệng chờ bữa sáng. Khoảng 5 phút thì cô hầu gái đó đem 2 khay đồ ăn ra đặt lên bàn.
"Mời hai vị dùng bữa".Nói rồi cô hầu gái đó cung kính lui ra để lại không gian cho hai người.
Hàn Gia Châu cầm lấy cảm ơn rồi ăn ngon miệng. Nhan Dạ Khiêm cũng nhanh chóng cầm nĩa và dao lên bắt đầu cho vào miệng. Cả quá trình ăn không ai nói một tiếng rất yên tĩnh rất tĩnh lặng. Đến con ruồi cũng không dám bay qua bay lại vì sát khí trên người ai đó rất mạnh.
"Tại sao anh thay đổi em vẫn chưa có câu trả lời....... ".Tiếng chuông điện thoại của Hàn Gia Châu vang lên phá vỡ không gian yên lặng. Cô mò túi quần móc điện thoại ra nhìn tên rồi mở lời:
"Cho tôi nghe điện thoại nha"
Nhan Dạ Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều rồi lên giọng:
"Được nghe nhưng phải bắt loa ngoài cho tôi"
Hàn Gia Châu không trả lời liền bắt máy. Đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng hối hấp của Kim Vũ Hinh:
"Châu Châu à Bách Ngân mất tích rồi phải làm sao đây! Mình cho người điều ra rồi nhưng mà không rõ thông tin"
Nhan Dạ Khiêm nghe được lời báo cáo này nhìn thấy ánh mắt của Hàn Gia Châu có chút dao động.Cô nhanh chóng trở lại bình thường sau đó nói lại với đầu dây bên kia:
"Hinh Hinh cậu tiếp tục đều tra nếu vẫn không có thông tin thì kêu Tử Ly qua bên hội đấu giá Long Thần mua thông tin đi"
Kim Vũ Hinh đáp:
"Nhưng mà bên đó phải có thẻ của Hội Chủ hoặc là Viêm Minh mới được vào"
[Hội chủ có 2 thẻ cao nhất nhưng mấy năm qua đã ẩn danh chưa thấy xuất đầu lộ diện bao giờ. Còn một người đó là Viêm Minh cấp 1 là người xếp sau Hội chủ,cấp của người đó cao nhất trong các Viêm Minh nhưng chưa bao giờ lộ diện ]
Hàn Gia Châu ung dung lên tiếng như đã am hiểu từ trước:
"Ò vậy thôi tớ sẽ nghĩ cách khác cúp đây"
"Tít" Gia Châu kết thúc cuộc gọi rồi tiếp tục ăn sáng.
...------------ Hết Chương 13----------...
Chuông điện thoại là lời của bài "Cứu Vãn Kịp Không " Nên nghe remix sẽ hay hơn
Cảm ơn các độc giả đã ghé thăm mong mọi người đừng xem chùa nữa.Thật sự là viết rất cực khổ luôn á, mình dùng hơn 1 tiếng mới viết được nhiêu đây mà nhiều bạn xem chùa buồn ghê!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]