Vậy là Diệc Thần ở lại nhà ba mẹ vợ hơn hai tuần, tối hôm ấy sau khi ăn cơm xong hai vợ chồng đang trên phòng thì em bé đạp. Vì bất chợt không kịp phản ứng nên Ngọc Uyển đau nhíu mặt vào, hành động ấy đã bị Diệc Thần nhìn thấy anh liền đi đến cạnh cô.
- Sao vậy?
-
Không sao đâu, là bé con đạp thôi. Từ hôm qua rồi nhưng anh không ở đây nên không biết.
- Vậy sao? Hay là bé con biết hôm nay ba đến nên giờ này mới đạp nhỉ?
- Chắc là vậy đó. Anh thử đặt tay vào xem.
Diệc Thần nghe theo lời Ngọc Uyển nhẹ nhàng đặt tay vào bụng cô rồi từ từ cúi tai xuống bụng Ngọc Uyển nói.
- Bé con à. Ngoan ngoãn để mẹ nghỉ ngơi nha. Chúng ta còn có thể gặp nhau buổi sáng mà đúng không nào?
Vừa nói xong bé con như nghe thấy tiếng Diệc Thần càng đạp mạnh hơn nữa, anh cảm nhận được thì lấy tay của cả Ngọc Uyển vào cùng xoa lên bụng. Bé con như cảm giác được liền đạp nhiều cái liên tiếp. Dù có đau nhưng lúc này đây Ngọc Uyển cảm thấy hạnh phúc biết bao. Diệc Thần ui chơi với con một lát thì quay sang xoa bóp chân tay cho cô, giờ đây hai vợ chồng mới có thời gian riêng thực sự với nhau.
- Anh đi học lớp thai giáo, mấy cô ở đó nói ở tháng thứ 6 trở đi chúng ta có thể mua sách về đọc giao tiếp với con, còn có thể mua máy thai giáo để nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-vun-vo/3721434/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.