Nói là làm ngày hôm đó từ lúc theo chân Ngọc Uyển về đến phòng thì Diệc Thần còn chai mặt lấy số điện thoại của cô mà nhắn tin cho cô từ chiều đến khi tối muộn dù cho cô không phản hồi .
- Em đi làm chưa ?
- ....
- Em bận làm à ? Giờ này em tan ca chưa tôi qua đón ?
Dù không nhận được phản hồi tin nhắn của Ngọc Uyển thì Diệc Thần vẫn rất chăm chỉ nhắn đến nỗi Ngọc Uyển còn tắt cả nguồn điện thoại . Ấy vậy mà lúc tan ca làm vừa ra khỏi cửa thì đã thấy bóng dáng một thiếu niên đứng ở ngoài với bộ thể thao mát mẻ ánh mắt nhìn về phía cô . Thấy vậy Ngọc Uyển cũng chỉ nhìn rồi sau đó chào tạm biệt mọi người cùng ca rồi về không hề nhìn Diệc Thần thêm một lần nào nữa .
Thấy Ngọc Uyển có vẻ tránh mình thì Diệc Thần càng mặt giày bám theo sau cô đi cùng cô như người yêu vậy .
- Sao anh nhắn tin mà em không trả lời ?
- Bận .
- Chỉ một câu thế à ?
- Vậy anh muốn tôi trả lời như nào nữa ? Tôi nói rồi , rôi và anh không hợp chúng ta là không thể , anh thấy đấy ngay cả một chiếc áo anh mặc cũng đã bằng tất cả số tiền tiết kiệm mà tôi có , gia thế anh không tiết lộ nhưng nhìn vào đấy cũng đủ hiểu rồi . Đừng tốn thời gian vào tôi kẻo mất công .
- Tôi đã nói rồi ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-vun-vo/3650746/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.