Tôi im lặng hồi lâu, thực sự chẳng biết làm thế nào, hỏi nó: “Nhìn điện thoại là sao.?"
Nó ngẩng đầu nhìn tôi mà bĩu môi xị mặt.
Đông Đông bước tới gần hơn, vẻ mặt đã thay đổi, khóe môi còn khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Chợt nhớ ra hình như cô đây chính là con gái cưng tập đoàn Bạch Thị."
"Trên các mặt báo, cậu thì không xa lạ gì rồi, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc tôi lớn hơn cậu, biết điều thì nên gọi tôi một tiếng chị."
Anh ta nửa cười nửa không: “An Nhi gọi em là mẹ, anh lại gọi em là chị, uầy,, còn ra thể thống gì. Không lẽ chị yêu, đúng ra là vợ yêu chứ."
Tôi choáng váng, hai tiếng “vợ yêu” cất lên làm toàn thân tôi nổi hết da gà. Còn anh ta vẫn điềm nhiên như không.
Giây phút này khiến tôi hơi bối rối. Đã bao lâu rồi chưa từng có thứ cảm xúc này, giờ đây được nhắc lại, bỗng thấy mơ hồ khó tả.
Tôi thở dài một tiếng đánh trống lảng: "Tệ thật, không khí ở đây nóng quá."
An Nhi nhìn tôi nơm nớp: “Mẹ, lần này mẹ sẽ về nhà ở luôn với bố và con đúng không.?"
Đang định lắc đầu, thì cái tên bố trẻ kia lại gật đầu chắc như đinh đóng cột: “Đúng thế, mẹ sẽ dọn về ở với bố con mình."
Tiểu công chúa vui mừng reo lên một tiếng, hoan hỉ nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh: “Mẹ, vậy khi nào về nhà rồi chúng ta sẽ cùng ăn cùng đi bơi đi chơi nha."
Đông Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438455/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.