Tôi sau đó lặng im nhìn anh ta, không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy chuyện anh ta với tình nhân Cẩm Mộng làm với tôi trong quá khứ phải từ từ tìm hiểu thêm.
Đông Đông ôm tôi vào lòng, nghẹn giọng nói: “Em là mối tình đâu của anh, anh chỉ yêu mỗi em, dù em có xua đuổi, tìm cách né tránh thì anh cũng dùng hết sức để chạy đến bên em, anh không buông tình cảm này đâu, đừng cố gắng đẩy anh ra xa nữa.''
Ôm xong rồi, nói xong rồi liền quay lưng bỏ đi biệt tăm biệt tích, để lại tôi ở đó ngơ ngơ ngáo ngáo vẫn chưa thể thấm rõ điều gì.
Vết thương của tôi cũng khá nặng, cơ thể đau đớn khắp nơi, yếu ớt đến chán nản, cứ hễ trở mình lại đụng trúng vết thương bên trái, bên trái hoặc dưới chân, đau đớn là thế nhưng biết con gái ruột của mình an toàn trở về nhà thì nhủ lòng đau mấy hôm thôi rồi về với con bé cũng được.
Bỏ đi cả buổi hoá ra là về nhà làm thức ăn cho tôi, mặc dù tôi là người bệnh nhưng những vết thương này không ảnh hưởng đến việc ăn uống, chỉ là không nên ăn những món gây sẹo còn lại cứ không dị ứng thì bác sĩ cho dùng tất cả.
Biết tôi không thích ăn cháo nên Đông Đông tranh thủ về nhà sớm tự tay nấu những món ăn mà tôi thích khi còn ở chung với anh ta nhiều năm trước.
Thức ăn thơm ngon đã được bày sẵn lên bàn, Đông Đông nhẹ nhàng dìu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438377/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.