Nhiều ngày trôi qua, hai mắt tôi đỏ quạch, vì nhìn chằm chằm vào những cái máy, những sợi dây đang quấn lấy người bố tôi.
Thấm thoát trôi qua ba tuần, tôi túc trực ở bệnh viện với bố vào ban đêm, ngày lại chạy lên công ty thay bố lo công việc.
Hôm nay, sau thời gian công tác nước ngoài Đông Đông đến thăm bố tôi, vừa định đi rót cho anh ta ly nước, toii nhíu chặt lông mày, cánh tay vốn đang chống lên thành giường tính đứng dậy, mất luôn sức chống đỡ cuối cùng, cơ thể ngã ra, cuối cùng cũng té xuống đất.
Tôi ngất lịm suốt nhiều ngày, được Đông Đông đưa vào phòng bệnh VIP nằm gần bố tôi.
Đến khi tỉnh dậy, đang định đi gặp bố, lúc thả hai chân xuống giường, cửa phòng bệnh của tôi cũng mở ra, lão Giang bước vào, nhanh nhảu nói: “Tỉnh rồi à, coi bộ là rất mệt nên mới hôn mê nhiều ngày như vậy.”
Tôi ngẩn người.
Lão Giang tới gần, dìu tôi ngồi lại lên giường, nhân tiện rót cho tôi miếng nước ấm uống cho đỡ khô họng.
Lão nhìn tôi từ đầu xuống chân một lượt, nói: “Xem dáng vẻ của con thì chắc là ổn rồi. Mấy hôm trước sức khoẻ bố con khá hơn nhiều rồi đó.
Dứt lời liền lấy một hộp cháo từ trong túi lão đem vào lúc nãy ra.
Tôi cầm chén cháo ấy đưa lên mũi ngửi ngửi, thoang thoảng mùi thơm của bào ngư, vi cá…
Tôi mắt chữ O mồm chữ A: “Bác nấu cho cháu à bác Giang?"
Lão húng hắng ho mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438326/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.