Bỗng dưng, hắn hắng giọng một tiếng, khiến nhịp tim của cô gái trốn trong rèm cửa nhảy loạn, sau đó truyền tới giọng nói: “Diêu Nhất, rảnh không? Đến quán bar tìm vài em gái, tôi chán lắm rồi!”
Chiêu Vũ trợn mắt, bất giác cắn môi, bàn tay siết chặt tấm rèm.
Hắn lại nói: “Người ta không cần tôi, và cũng xem như đã ly thân, đang làm thủ tục ly hôn nên có điều gì không thể?”
Sau đó, hắn tự nói tiếp: “Được, tôi thay đồ rồi sẽ đi ngay!”
Phùng Hựu Đông giả vờ đặt mạnh điện thoại xuống bàn, sau đó xỏ dép đứng dậy, bước chân rất chậm nhưng lại có trọng lực vô cùng, tạo ra âm thanh rõ ràng.
Lúc này, Phùng Hựu Đông lướt ngang qua rèm rửa một cách dứt khoát. Thế nhưng, lần này Chiêu Vũ đã lấy đủ dũng khí, lao nhanh ra ôm phía sau hắn giữ lại.
“Chúng ta ly thân khi nào? Em đã đồng ý ly hôn chưa? Ai nói em không cần anh chứ?”
Khóe môi Phùng Hựu Đông nhếch lên, nhìn xuống thấy bàn tay của Chiêu Vũ đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn, thú thật thì hôm đó chỉ hù dọa cô thôi, chứ ai lại quăng vào góc tường chứ?
Chiêu Vũ siết chặt vòng tay ở thắt lưng hơn nữa, nghẹn ngào nói tiếp: “Thực ra đêm đó em và Lục Trác không có xảy ra chuyện gì với nhau hết, những gì anh thấy chẳng phải sự thật, em bị Tô Đan và bà Thẩm Lan gài bẫy, em nói thật đấy Hựu Đông!”
Sau đó, cô lại nói nữa: “Hựu Đông… anh nói gì đi, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395330/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.