Chiêu Vũ cảm thấy hơi mờ mịt một số điều, cố gắng nhớ ra nhưng không thể còn bị đau đầu, thắc mắc tại sao trước đó cô lại dọn đến ở chung với Ôn Diệp và Chu Khả, còn nghỉ học một tuần, Phùng Hựu Đông cũng không tới tìm, chẳng lẽ cả hai đã xảy ra chuyện gì?
“Bảo mình không được xa anh ấy, nhưng người ta bỏ đi thì chẳng đến năn nỉ.”
Chiêu Vũ trách mắng, trong lòng chắc chắn hắn đã làm ra chuyện gì đó khiến cô giận dỗi bỏ đi.
Lúc này, Phùng Hựu Đông trở về, lên phòng tìm Chiêu Vũ.
Mở cửa ra, hai ánh mắt lập tức giao nhau, hắn xoay người đóng cửa rồi bước chầm chậm đến bên giường, ngồi xuống đưa tay cưng nựng mặt cô.
“Nhớ anh không?”
Khuôn mặt Chiêu Vũ vô cùng nghiêm túc, nắm bàn tay của hắn giữ lại, lên tiếng: “Trước khi bị tai nạn, em và anh đã xảy ra chuyện gì?”
Chân mày nhanh chóng chau chặt, lồng ngực phập phồng lên xuống theo hơi thở mạnh mẽ của Phùng Hựu Đông, giả vờ hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khi nãy bạn em nói, trước khi xảy ra tai nạn em đã dọn đến nhà trọ. Có phải anh làm điều gì có lỗi với em, nên em mới bỏ đi đúng không?”
Trong nhất thời Phùng Hựu Đông không kịp phản ứng, cứ vươn mắt nhìn Chiêu Vũ, sau đó trả lời: “Đúng là trước đó chúng ta xảy ra một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đúng là cũng do anh!”
Chiêu Vũ nghênh mặt thấy rõ, ánh mắt trừng trừng Phùng Hựu Đông, lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395312/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.