Một tuần sau.
Nếu không có cuộc họp quan trọng, thì Phùng Hựu Đông đều xử lý công việc qua Laptop, văn kiện được Hứa Siêu mang đến bệnh viện, chẳng bao giờ xa Chiêu Vũ quá nửa tiếng đồng hồ.
Sức khỏe của cô đã hoàn toàn bình thường, vết thương ở đầu đang dần hồi phục, thậm chí còn loáng thoáng có vài hình ảnh vụn vặt dần xuất hiện.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Hựu Đông vẫn cứ tự nhiên tỉ mỉ cắt móng tay cho Chiêu Vũ, lên tiếng: “Vào đi.”
Lúc này, cánh cửa được vệ sĩ bên ngoài mở ra, có hai người bước vào.
Phùng Hựu Đông dừng hẳn động tác, vốn dĩ cứ ngỡ y tá hay bác sĩ hoặc thím Dao, ai ngờ là ông Phùng Uy và Phùng Hựu Di.
“Ông, Hựu Di, hai người đến đây sao không thông báo?”
Chiêu Vũ lập tức rút tay thu về, ngơ ngác nhìn hai người rồi lễ phép cúi đầu, mặc dù chẳng biết họ là ai, có mối quan hệ gì với mình.
“Ông đến thăm cháu dâu cần phải thông báo với cháu ư?”
Nghe đến đây thì Chiêu Vũ phần nào đã hiểu, lúng túng cuốn quýt định xuống giường nhưng lập tức bị ông Phùng Uy ngăn lại, tiếp tục nói: “Không cần khẩn trương, cháu cứ bình thường.”
Phùng Hựu Đông nhường ghế cho ông, lên tiếng: “Ông ngồi đi.”
Sau đó, ông Phùng Uy hỏi: “Chiêu Vũ thế nào rồi?”
“Cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời, sức khỏe thì ổn, có thể ngày mai xuất viện về nhà.”
Phùng Hựu Di quan sát Chiêu Vũ, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395311/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.