Miệng nhỏ bị ông An bụm chặt không thể kêu cứu, Chiêu Vũ ra sức vùng vẫy và gỡ tay ông ta nhưng chẳng thành công, bị khống chế toàn bộ cơ thể.
“Chết đi!”
Bụp.
Lúc này, ông An tàn nhẫn nắm tóc của Chiêu Vũ dứt khoát đập mạnh phần đầu vào tường, ánh mắt cháy rực ngọn lửa câm thù cực điểm từ mẹ cô đến ngay cả cô, bao nhiêu đều dồn hết vào lực cánh tay.
Mỗi lần thấy cô, là sự nhục nhã dâng lên!
Cơ thể của Chiêu Vũ được ông An buông lỏng, yếu ớt dựa vào bức tường, dòng máu chảy dài khuôn mặt, sức lực cạn kiệt chậm rãi tụt dần và quỵ xuống dưới đường.
Thế đó, nhưng ông ta vẫn chưa hài lòng và chịu buông tha, thậm chí còn có ý định đồi bại để cô mang theo sự nhơ nhuốc đến gặp bà ấy.
Nụ cười man rợ đê hèn xuất hiện, ông An chậm chạp mở dây thắt lưng. Chiêu Vũ lờ mờ, nhưng đến cánh tay còn chẳng nhấc nổi thì làm sao bỏ chạy, và bóng tối cũng đang tìm đến bao vây.
Mi mắt đóng lại, hình ảnh của Phùng Hựu Đông trong đầu lập tức tan biến, Chiêu Vũ rơi vào trong cơn mê không lối thoát, phó mặc cho số phận an bài.
Cùng lúc này, bỗng dưng có tiếng động ngày một càng rõ và gần, ông An nhìn qua hướng đó, xa xa có một người đàn ông trung niên đang quét dọn rác.
Ông ta khẽ gầm lên tức giận, định vác Chiêu Vũ rời đi nhưng bị người đàn ông ấy phát hiện, la lên chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395306/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.