Lục Trác trở nên lúng túng lo âu, thần sắc mất vẻ tự nhiên, gấp gáp hỏi lại: “Sao em biết?”
“ Cô Nhã nói với em. ”
Trong lòng An Đình Chiêu Vũ chẳng có ý nghĩ sâu xa gì khác, còn cảm thấy vui mừng khi người mình xem như anh trai lập gia đình.
Nhớ năm mẹ bệnh nằm viện liên tục, anh thường xuyên vào thăm và hỏi han. Trước khi mẹ cô trút hơi thở cuối cùng, anh hứa rằng sẽ chăm sóc cho cô. Sau đó, dù vừa học vừa làm, nhưng vẫn luôn lo lắng sợ cô bị chị họ Tô Đan và mợ ức hiếp.
Những điều đó, khiến cô cảm kích và biết ơn vô cùng, nhưng tình cảm chỉ dừng ở mức anh trai.
Biết anh thích mình, cũng đã từng bày tỏ, nhưng bản thân cô lúc đó không muốn yêu ai, nỗi đau mất mẹ thực sự quá lớn và đến giờ cô vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Khi cô trở thành người phụ nữ của Phùng Hựu Đông, cô có nhận được dòng tin nhắn của Lục Trác, anh nói ‘nếu anh có tiền, anh sẽ không để mất em’.
“Chiêu Vũ, anh sắp gom góp đủ tiền, anh sẽ giúp em thoát khỏi Phùng Hựu Đông.”
“Số tiền rất lớn, em không muốn mắc nợ anh, tự em sẽ tìm cách. Vậy nha, em phải ra về, tạm biệt!”
Vừa nói dứt câu, Chiêu Vũ lập tức bước đi, nhàn nhạt lướt ngang qua Lục Trác. Anh ta dõi mắt nhìn theo, đau nhói con tim, rất muốn đuổi theo để giải thích lý do, nhưng bắt buộc phải ném lại cảm xúc để mọi chuyện diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395287/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.