Thư Kỳ ngạc nhiên không thôi, hai mắt cô mở to nhìn Đình Phong, lục lọi phần kí ức đã bị lãng quên. Cô bắt đầu lờ mờ nhớ ra hành vi quá phận với Duy Khiêm, mặc dù không nhớ rõ mặt mũi của anh hôm đó nhưng nghe Đình Phong nhắc lại, cô khẳng định chắc chắn người đó thật sự là anh.
Thư Kỳ thoáng rùng mình, cánh môi mấp máy:
– Là… Sếp sao ạ?
– Chứ còn gì. Nhớ ra chưa, nhớ bản thân đã dõng dạc nói lớn trước đám đông mình là người yêu anh Khiêm, còn hôn má anh ấy chưa?
– Ôi mẹ ơi…
Thư Kỳ không ngờ mình và Đặng Duy Khiêm có nhiều lần gặp gỡ trùng hợp đến vậy. Thật là oái oăm. Không nhớ thì thôi, giờ nhớ ra rồi cô biết phải đối diện với Sếp thế nào đây? Tô Đình Phong nhận ra cô, chắc chắn Đặng Duy Khiêm cũng nhận ra.
Nhìn biểu cảm xấu hổ của Thư Kỳ, Đình Phong không nhịn được cười, trêu chọc cô:
– Anh nhớ hôm đó em tự tin lắm, thoải mái lép vào ngực anh Khiêm, còn được anh ấy bế lên xe đưa về đến tận nhà nữa chứ. Nói hai người là một đôi cũng chẳng ai nghi ngờ vì nhìn xứng đôi thật luôn.
– Anh đừng nhắc nữa, xấu hổ chết đi được. Chắc lúc đó trông em nhếch nhác, khổ sở lắm.
– Ừm…
Tô Đình Phong làm bộ suy tư rồi nói:
– Không hẳn, vẫn rất xinh đẹp nha. Nhưng anh có một thắc mắc là tại sao em lại đến quán Bar uống rượu một mình say khướt vậy? Hơn một tháng nay tiếp xúc với em, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-an-bai/267352/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.