Trên đường về nhà, Thư Kỳ không nói với anh lời nào mà chỉ trò chuyện với Kiwi, cô xoa xoa đầu con, khẽ hỏi:
– Còn đau không?
Kiwi lắc đầu, đòi Thư Kỳ bóc cho cây kẹo mút trong tay. Con bé ăn ngon lành, hai mắt mở to tròn xoe nhìn đến Duy Khiêm, anh cảm nhận được ánh mắt của con nhưng khi ngoảnh mặt sang thì con bé liền vùi vào lòng mẹ, chốc chốc lại liếc anh. Duy Khiêm không nhịn được cười với biểu hiện lén lút của Kiwi, anh hỏi Thư Kỳ:
– Con bé tên gì thế?
Thư Kỳ không buồn trả lời cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, hoàn toàn xem như không nghe thấy anh nói. Duy Khiêm vẫn rất kiên nhẫn:
– Em nói cho tôi biết đi.
– Trần Ái Nhi.
Chân mày Duy Khiêm xoắn chặt, không phải vì tên con gái không hay mà là họ của con bé. Anh bảo:
– Con bé họ Đặng.
– Con bé chẳng liên quan gì tới họ Đặng.
– Kiwi là con gái của tôi và em.
– Nó là con của một mình tôi.
– Không có nòng nọc của tôi kết hợp với trứng của em thì sao em sinh ra một bé con đáng yêu chứ. Cho dù em giận tôi cũng không thể phủ nhận Kiwi là con gái tôi, trong người con bé chảy dòng máu của tôi.
Nghe Duy Khiêm nói mặt mũi Thư Kỳ trở nên xám xịt, cô cau có lườm anh:
– Đặng Duy Khiêm, những lời như thế mà anh cũng nói trước mặt con bé à?
– Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-an-bai/2157181/chuong-36.html