Chương trước
Chương sau
Hắn còn đang định đáp lại Ngọc Huyên, bất chợt cánh cổng lại bị đạp tung, hai tên binh sĩ thân mặc giáp đen, lưng đeo đại kiếm nhanh chóng nhảy vào giữa sân. Tên cao gầy trong đó nhìn quanh một lượt, quát to:

"Ai là Hàn Phong, mau bước ra đây!"

Ngọc Huyên bị doạ cho sợ hãi, mau chóng chạy vào trong bếp, trốn sau lưng Hàn Phong. Hai lão nhân lại càng là lo lắng, nhanh chóng buông cờ đứng lên. Dù sao quan quân tìm gặp không có gì là tốt cả.

Hàn Phong nhìn ra bên ngoài, quan sát hai tên này. Hắn có chút nhíu mày, tên cao gầy nhìn rất quen mắt, chính là tên này cùng Lưu Địch phụ trách tiếp đón nạn dân.

Vương Lập lo lắng tiến lên phía trước một bước, che trước người Hàn Phong, đối với hai tên quan quân mềm giọng cầu khẩn.

"Hai vị thượng quan phải chăng có hiểu lầm gì..."

Tên to béo nhìn thấy Vương lão nhân, lúc này mới hơi giãn ra một chút, nhưng khuôn mặt hắn nhanh chóng nghiêm lại, quát lên.

"Vương lão nhị, không có chuyện của ngươi. Ai là Hàn Phong?"

Hàn Phong lúc này từ sau lưng Vương Lập đứng ra, đối với hai tên này tùy ý trả lời.

"Là ta!"

Tên cao gầy trong ấy đánh giá Hàn Phong, khuôn mặt hơi chút cổ quái. Sáng nay Lưu đại nhân chính là...

"Ngươi là Hàn Phong? Ngươi biết y thuật?"

Hắn đem một quyển sổ dày cộm lên trước mặt tra xét, chỉ thấy mặt trên chi chít chữ. Trên một góc có tên Hàn Phong, bên cạnh là thô sơ giản lược giới thiệu vài điều, chữ "Y sư" lại là được gạch chân nổi bật.

"Bao giờ thì xuất phát?"

Hàn Phong dường như sớm đã biết sẽ có cảnh người ta tìm tới mình. Vô cùng thong dong trấn định gật đầu. Thế nhưng hắn cũng không ngờ được người tìm mình lại là hai tiểu tốt này. Hắn còn nghĩ người của tên thành chủ kia sẽ đích thân đến đấy.

Hai tên binh sĩ thấy Hàn Phong sảng khoái thừa nhận, lại là chủ động hỏi bọn hắn bao giờ xuất phát, trong lòng không hỏi u mê mơ hồ, kế hoạch đổ bể. Vốn lần này đến còn muốn hách dịch một phen, gây khó dễ cho Hàn Phong, để cho hắn phản ứng thái quá, sẽ vận dụng quân pháp điều binh chém giết. Thể nhưng giờ phút này hiển nhiên không giống, người kia thấy thể nào cũng giống như chủ nhân của bọn họ vậy. Làm bọn chúng chỉ có thế tiếp tục thực hiện kế hoạch khác.

Hàn Phong quay ra trấn an hai lão nhân một phen, lại cúi xuống bẹo má Ngọc Huyên, dặn dò nàng phải ngoan ngoãn ăn cơm, làm cho nàng a a ủy khuất. Hắn lúc này mới cười lớn một tiếng thoả mãn. Cũng không thèm nhìn hai tên binh sĩ, chắp hai tay sau lưng, thong dong đi ra ngoài.

Hai tên này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu ra sao cả. Thế nhưng thấy Hàn Phong đi trước, chỉ có thể cắn răng đuổi theo, bám sát theo hắn.

Hàn Phong ra khỏi cổng lập tức hướng thành đông bước tới. Hai tên binh sĩ vội vã theo sau, sợ hắn chạy mất. Thế nhưng hiển nhiên là bọn hắn lo lắng dư thừa. Người kia nhanh chóng bước đi, thế nhưng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tới bọn hắn sẽ đều giảm tốc độ, còn lộ ra ý chờ đợi.

Hai tên này càng lúc càng khó chịu. Cảm giác như mình là người hầu của tên phía trước vậy. Tên mập lùn trong đó không nhịn được nữa, vô cùng nghi hoặc hỏi Hàn Phong:

"Tiểu tử, ngươi đi đâu vậy?"

Hàn Phong khoé miệng cười lạnh, thế nhưng vẫn bình thản trả lời:

"Không phải là đi thành chủ phủ sao?"

Tên béo lùn càng thêm mê hoặc, tại sao tên này so với bọn hắn dường như còn rõ hơn? Không nhịn được lại hỏi một câu nữa:

"Sao.... Sao ngươi biết??"

Hàn Phong càng cười lạnh hơn, quét mắt nhìn tên cao gầy. Làm cho hắn có cảm giác từ trong ra ngoài như bị lột trần, bí mật trong lòng không có gì che giấu được, chỉ một cái liếc mắt đã làm cho hắn mồ hôi lạnh đầy đầu. Run rẩy xuýt ngã xuống.

Hàn Phong cũng không thèm chấp nhặt với loại tiểu nhân vật này, hắn chỉ bâng quơ nói, thế nhưng lại làm cho ai tên như sét đánh ngang tai, khuôn mặt dại ra không thể tin nổi:

"Không phải là tên Lưu Địch kia sai hai ngươi đến dẫn ta đi sao?"

Hai tên này bị nói ra bí mật trong lòng, cảm thấy vô cùng khiếp sợ lẫn mê hoặc. Chúng hiển nhiên không dám nhiều lời nữa, chỉ cần tiễn ôn thần này đến thành chủ phủ, chúng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Thực ra không khó để Hàn Phong đoán được điều này, hắn còn nghĩ ngay buổi sáng hôm nay sẽ có người tới cơ đấy. Không ngờ lại trì hoãn đến buổi trưa. Lại còn là do hai tiểu tốt đến tìm

Kể từ khi cứu tên Đường Chấn bên ngoài sa mạc Thất Hồn. Hàn Phong đã bắt đầu kế hoạch đầu tiên cho tương lai của bản thân rồi.

"Một tên dù sắp chết cũng vẫn cố báo tin cứu viện mà không hề lo nghĩ đến bản thân. Một tên dù biết đối mặt với tử vong vẫn không do dự tra xét ta. Một tên lại càng là biết ta là ân nhân cứu mạng, vẫn không do dự lập mưu giết người diệt khẩu.

Tôn chủ trong miệng của ba tên này, quả nhiên không ngoài dự đoán, có lai lịch thật lớn. Thế nhưng tình trạng kẻ này theo ta thấy ở sa mạc, chắc chắn sống không quá ba ngày. Từ hôm qua tới nay đã là ngày thứ hai. Nếu hết đêm nay không có sự cứu chữa của ta, chắc chắn phải chết! Thế nhưng cho tới sáng hôm nay người của thành chủ phủ vẫn không tới.

Ta đã cố tình hiển lộ chút năng lực trên người tên Đường Chấn, thế nhưng bọn hắn vẫn chưa cần dùng tới, hoặc là không dám dùng tới, không cần dùng tới.... Xem ra, tên Thất Long đại phu kia cũng có chút ít năng lực!"

Hàn Phong vừa đi vừa cẩn thận tính toán. Hắn cũng không phải thật đơn thuần như vậy. Chỉ có tiếp xúc với loại người càng cao, mới có thể biết càng nhiều bí mật. Lại còn là loại tiếp xúc do mình làm chủ, do bọn hắn cần mình, mới có thể càng thêm đạt được lợi ích.

Hắn không thể ngốc quá lâu ở nơi này, phải nhanh chóng tìm ra manh mối tu chân giới. Một Tử Nguyệt thành nho nhỏ đã có hạng người như Nguyệt Hồng, các thành lớn khác chắc chắn càng thêm ngoạ hổ tàng long!

Chẳng mấy chốc đã tới thành chủ phủ. Đây là một biệt phủ vô cùng rộng lớn. Hai hôm nay thành chủ phủ được tăng cuờng canh gác hơn xa quá khứ. Thông thường cứ ba bước một trạm gác nhỏ, năm bước một trạm gác lớn. Nội bất xuất ngoại bất nhập, ngay cả con ruồi cũng không thể bay lọt, có thể nói vô cùng nghiêm mật.

Hai tên binh sĩ sau khi tới đây, lại đem lý lịch Hàn Phong đối chiếu, lại bảo Hàn Phong cũng đem lệnh bài thân phận giao ra. Lúc này mới như né tránh ôn dịch, giao hắn cho người của thành chủ phủ, mau chóng thối lui. Bọn chúng cần đem tin tức về báo cho Lưu Địch.

Hàn Phong được một tên cấm quân dắt vào trong, sau khi trải qua vài vòng khám xét, hắn mới qua nổi cửa thành chủ phủ, tiến nhập vào trong.

Trước mắt Hàn Phong là một quảng trường rộng lớn. Giữa quảng trường có một biệt viện. Người nơi đây chia thành ba nhóm. Một nhóm gần trăm người sắc mặt tái nhợt, đang tụ tập đứng ở góc sân. Một nhóm khác khoảng hai mươi người đứng trước biệt viện, sắc mặt cũng là vô cùng trầm trọng. Hàn Phong chính là ở trong nhóm cuối cùng, theo mấy người nữa được dẫn về phía biệt viện.

Hàn Phong cẩn thận quan sát xung quanh. Sau một hồi suy xét, khuôn mặt hắn âm trầm, đã hiểu tại sao Lưu Địch muốn dẫn mình tới đây, trong lòng sát khí nổi lên.

"Lưu Địch này, cũng xem như có chút đảm lược, lại dám liên tiếp dùng kế mượn đao giết người!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.