Tôn Ngọc Hà: “Sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày?”
Hứa Huy gật đầu.
“Ái chà.” Tôn Ngọc Hà cầm bia lên, “Ai thế?”
Hứa Huy: “Bọn cậu không biết đâu, tớ cũng chỉ trùng hợp gặp mà thôi.”
Tôn Ngọc Hà nheo mắt nhìn Hứa Huy, hơi tò mò nói: “Là một em à?” Hứa Huy cười một tiếng, “Ừ, em gái, đã để lại phương thức liên lạc.”
“Biết ngay mà.” Tôn Ngọc Hà chậc chậc hai tiếng, cảm khái, “Cái duyên đàn bà này của cậu……” bia hơi bị đông đá, đặt lại xuống bệ bếp, lại nói, “Em đó thế nào?”
Hứa Huy: “Bình thường.”
“Xinh không?”
Hứa Huy bĩu môi, “Thường thôi.”
Tôn Ngọc Hà ối một tiếng, “Cậu đừng khó tính đến vậy được không hả.”
Hứa Huy hiếm khi thành khẩn một phen, “Em này thật tình nhìn rất thường.”
“Thường mà cậu còn để lại phương thức liên lạc?”
Hứa Huy: “Gặp mấy lần lận, để thì để thôi.”
Tôn Ngọc Hà: “Điện thoại của cậu chắc sẽ bị gọi nổ máy.”
Hứa Huy nhún vai.
Tôn Ngọc Hà rất có hứng thú với nữ sinh bỗng dưng ở đâu ra này, “Cậu nói em này nhìn thường thôi ý là xấu à?”
Hứa Huy thử nhớ lại, hình ảnh hiện ra trong đầu không phải là khuôn mặt của Bạch Lộ, mà là cái hôm sau khi ra khỏi bệnh viện, họ cùng ngồi xe buýt, Bạch Lộ đứng trước mặt cậu, bóng lưng thấp bé nhỏ xinh.
Cô có mái tóc loăn quăn, dưới ánh nắng ánh lên màu hoe hoe vàng.
“Cũng…… không phải là xấu.” Hứa Huy nói, “Chỉ là thường thôi.”
“So với Tiểu Diệp thì sao?”
Hứa Huy lắc đầu, “Không đẹp bằng Tiểu Diệp.”
“Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dong-hoa-kim-ngan/5646/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.