Hứa Huy nổi giận rồi.
Dường như trừ Bạch Lộ ra, ai cũng đã phát hiện.
Lúc bước ra khỏi Games City, thời gian đã là bốn giờ chiều, khi tìm quán ăn, Tôn Ngọc Hà và Nhỏ Huệ cứ trao đổi ánh mắt.
Bạch Lộ đeo ba lô đi bên cạnh Hứa Huy, rượt theo hơi vội vã. Hứa Huy chân dài, bước đi rất nhanh, cũng không có ý muốn đợi Bạch Lộ.
Bữa tối ăn ở chỗ Tôn Ngọc Hà chọn, sâu trong khu phố dành riêng cho người đi bộ, một quán mì bên đường. Bạch Lộ đã từng ghé nơi này, là một quán ăn lâu đời, mở đã mấy chục năm nay, món ngon giá rẻ, tiếng tăm rất tốt, khách hàng tấp nập.
Cửa quán cũng chính là cuối con phố đi bộ, ngay cạnh một toà nhà cổ từ đời Minh – Thanh, hiện giờ được làm thành viện bảo tàng, xung quanh trồng đầy tùng bách, xanh um tươi tốt giữa thời điểm cuối hạ đầu thu.
Trước cửa viện bảo tàng là một bồn phun nước nhỏ bằng đá cẩm thạch, thiên thần nho nhỏ mũm mĩm ôm một bình nước màu trắng phau tưới nước ra ngoài.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Huy không nói một lời, nhưng mà Tôn Ngọc Hà không bị ảnh hưởng, vẫn anh anh em em với Nhỏ Huệ như cũ.
Ăn được một nửa, Hứa Huy đứng lên.
“Đi làm gì?” Tôn Ngọc Hà hỏi. Hứa Huy: “Đi nhà vệ sinh.”
“Lại có một người ngậm bồ hòn ra đi……” Tôn Ngọc Hà trông theo bóng lưng của cậu lầm bầm.
“Để cho anh ấy đi sao.” Nhỏ Huệ đưa ly nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dong-hoa-kim-ngan/1908283/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.