Dịch giả: quantl
Thiên địa nguyên khí phân làm nhiều loại, sát khí có thể xâm nhiễm thân thể và linh hồn người cũng là một loại. Trên đỉnh Bất Chu Sơn, linh khí nồng nặc vô cùng nhưng lại pha lẫn sát khí vô tận, thế cho nên không có tu sĩ nào nguyện ý ở trên núi.
Tuy nhiên bây giờ Bất Chu Sơn đã khác. Tuy mây mù giống như khi trước bao phủ cả núi, vẫn đứng sừng sững giữa trung tâm đại địa, bất động tịch mịch. Nhưng không biết từ lúc nào mà trên đỉnh đã có thêm một cung điện.
Cung điện tựa hồ sinh ra với Bất Chu Sơn, dung hợp một cách hoàn mỹ, cung điện hoa lệ hợp với Bất Chu Sơn hùng tráng bổ sung, hỗ trợ cho nhau.
Mây mù chỉ bao phủ từ lưng Bất Chu Sơn trở nên, chỉ nhìn thoáng qua chỉ thấy tầng tầng mây trắng liên miên như sóng nước, khi thì tĩnh lặng khi thì cuộn lên.
Từ trên cung điện trên đỉnh Bất Chu Sơn, nhìn xuống chúng sinh
Cung đình khổng lồ, tầng tầng lớp lớp, dưới ánh mặt trời toả ra kim quang rực rỡ.
Trong điện lúc này đang có hai người đang nói chuyện với nhau, một ngồi một đứng.
Người ngồi, mắt như ngôi sao, như nhìn thấu vạn vật thế gian. Mặc một bộ pháp bào màu đen, pháp bào giống như trời đêm, trong đó phảng phất như có vô số ngôi sao như ẩn như hiện, huyền diệu mê ly, gã là một trong những chủ nhân của thiên cung, cũng chính là Đế Tuấn trong lời của Phục Hy và Nam Lạc.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-ky-nguyen/2239750/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.