Chung Nhạc trầm mặc, tóm lấy Phong Thần Vĩnh trong tay, ngẩng lên nhìn Phục Thương, khẽ nói:
- Cái nhà tù này đã không nhốt được ngươi lâu rồi, ngươi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Nhưng lúc nào ngươi mới ra khỏi được nhà tù tâm linh?
Thân thể Phục Thương run lên, ngẩng lên nhìn thế giới bên ngoài Lục Đạo Giới Châu:
- Ra ngoài?
- Đúng, ra ngoài, giống như một Phục Hy vậy.
Sự sợ hãi trong mắt Phục Thương càng thêm rõ rệt, vội lắc đầu:
- Ta không ra ngoài. Ta không muốn ra ngoài! Bên ngoài toàn là thi cốt! Toàn là ma quỷ! Ma quỷ đợi ăn máu thịt của ta! Họ biết là ta đã hại chết họ, ta không ra!
Chung Nhạc nhíu mày, bên ngoài toàn là ma quỷ?
Là ma quỷ trong tim hắn mới phải?
Trong lòng hắn hối hận, hối hận chính là quỷ trong tim hắn, hắn áy náy hối hận, thế giới bên ngoài chính là quỷ đòi mạng hắn.
- Trâu giống của Chung Sơn thị, tên hoàng thái tử này hết cách cứu rồi.
Tân Hỏa thất vọng vạn phần, lắc đầu nói:
- Ngươi tặng những tên phản đồ Phục Hy này cho hắn để đánh thức huyết tính trong hắn, chỉ là vô ích mà thôi. Đạo tâm của hắn tan tành rồi, không quay lại được nữa.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Không phải ta muốn hắn quay lại, mà là Phục Hy thần tộc cần hắn trở lại, cần hắn phấn chấn lên.
Phong Thần Vĩnh nghe được những lời đó, trong lòng chấn kinh:
- Tên tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3178883/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.