Châu Vân Du tỉnh giấc giữa tiếng sóng vỗ bờ, khi chiếc xe đã tới bên eo biển miền đông. Một bên là sườn núi ngập nắng, một bên là biển khơi xanh thẳm và bao la. Cô tít mắt ngắm nhìn vùng trời mới lạ, chẳng mấy chốc chiếc miệng nhỏ đã không kiềm được mà thao thao bất tuyệt về đủ thứ ngoài kia.
Gần nửa giờ sau, xe khách cuối cùng cũng dừng bánh trước cổng một homestay lớn. Lớp 11D xuống thật nhanh và thi nhau lấp đầy từng phòng. Châu Vân Du dắt tay Khiêm Y Thục chạy đi thăm thú khắp nơi trước, để lại đống hành lí cho hai cậu con trai khệ nệ tay xách nách mang, báo hại Lâm Chấn Phong và Phan Minh đi sau mà không phòng nào còn trống chỗ cho hai cậu.
- Châu Vân Du! - Hắn tức tối gọi tên cô.
Từ một phòng phía cuối hành lang, cô ló đầu ra, vui vẻ cười và vẫy tay:
- Hai người vào đây đi, còn thừa một giường đôi đấy!
Và thế là hắn bất đắc dĩ phải chia chung giường với chính tên mà hắn ghét nhất. Châu Vân Du nằm lăn trên tấm nệm mềm mại, bên cạnh là Khiêm Y Thục đã bất động vì cơ thể mỏi nhừ sau bốn tiếng ngồi xe.
Lớp 11D dự sẽ nghỉ ngơi và dùng bữa trưa sau đó. Khoảng thời gian trống này, Châu Vân Du tranh thủ chuẩn bị máy ảnh rồi tung tăng chạy khắp nơi để săn cảnh đẹp. Đôi chân ham vui của cô vẫn chưa muốn nghỉ mệt bây giờ.
Bờ biển tuyệt vời nằm ngay sát bên homestay. Từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915755/chuong-35.html