Hoàn thành trò chơi thứ nhất, Châu Vân Du tiếp tục rủ cả nhóm tham gia đánh bóng chuyền - bộ môn thể thao mà cô rất thích. Sau khi bốc thăm chia đội, kết quả cho ra Lâm Chấn Phong cùng phe với Khiêm Y Thục, Châu Vân Du và Phan Minh sẽ là đối thủ ở sân còn lại.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Lâm Chấn Phong cởi áo khoác của mình ra và buộc quanh hông cô.
Hắn lẩm nhẩm:
- Đã mặc váy rồi còn đòi chơi bóng.
Châu Vân Du cười khì:
- Nhưng váy trông rất đáng yêu, và chẳng phải đã có anh ở đây để tôi cướp áo hay sao?
Càng ngày cô nhóc lại càng thêm chủ quan vì cậy mình có Lâm Chấn Phong hậu thuẫn. Nếu cô là người phá, hắn sẽ là người dọn. Nếu cô là người tùy hứng nghĩ gì làm nấy, hắn sẽ là người theo sau để ổn định lại tất cả.
- Vậy nếu tôi không ở đây thì sao? Nghỉ chơi đấy nhé. - Lâm Chấn Phong búng lên trán cô mà cảnh cáo.
- Hì hì, anh sẽ luôn có mặt ở cạnh tôi mà. Làm gì có chuyện nếu.
Dứt lời, Châu Vân Du chạy về vị trí và đã sẵn sàng tung bóng. Lâm Chấn Phong cũng đi vào sân của mình. Hắn vẫn suy nghĩ mãi về câu nói cuối cùng ấy. Phải, quả nhiên không dễ gì để hắn rời xa cô, người bạn đầu tiên và có lẽ là duy nhất khiến cho thanh xuân của hắn trở nên ý nghĩa. Lâm Chấn Phong sẽ không cho phép bản thân đánh mất những điều quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915752/chuong-36.html