Cánh tay nhỏ ôm rịt lồng ngực Lâm Chấn Phong. Hắn nghiến chặt răng, dồn hết tốc lực mà đạp nhanh về nhà mình. Tầm nhìn mỗi lúc một nhoà đi. Giữa màn mưa xám xịt, căn nhà cấp bốn cuối cùng cũng hiện ra.
Hắn gấp gáp phóng xe vào trong hiên nhà. Mái tôn phía trên che đi cơn mưa lớn như trút nước. Nhảy khỏi xe, Lâm Chấn Phong quay ngoắt người lại rồi vội cúi xuống nhìn cô. Cô nhóc của hắn đã chết lặng, chỉ ngồi im trên chiếc yên sau. Cánh tay buông thõng. Đôi mắt vô hồn. Gương mặt đờ đẫn. Tóc tai và thân thể ướt nhẹp run lên. Vẻ đẹp xinh xắn đến đau lòng ấy khiến Lâm Chấn Phong phải bàng hoàng.
Hắn túm lấy bờ vai gầy của cô mà xốc mạnh:
- Này! Tỉnh lại đi Vân Du! Anh xin em! Đừng như vậy mà!
Châu Vân Du vẫn lặng thinh như thế. Đáy mắt trống rỗng của cô phản chiếu rõ mồn một hình ảnh Lâm Chấn Phong đang nhăn nhó và đau xót tột cùng. Trái tim cô bức bối quá. Nó đập từng nhịp rời rạc. Cô cứ chìm, chìm sâu và mắc kẹt mãi trong hố đen của những chấn thương tuổi thơ. Giọng nói hắn vẫn chỉ dừng lại ngoài tai cô.
Lâm Chấn Phong nhíu mày đầy hoang mang. Hắn dường như thấy chính mình của những năm tháng trước kia trong bóng hình của cô nhóc.
Lúc đó hắn đã tự mình thoát ra bằng cách nào?
Lâm Chấn Phong vò đầu và cố gắng nhớ lại.
Rồi hắn bất chợt ôm chầm lấy cô, theo cách mà hắn ước mình từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915718/chuong-54.html